Lâm Lạc Na nhanh chóng liên lạc với quản gia ở Lâm gia, ông ta cũng là người đang trông coi Lâm Trạch bây giờ.
Thật ra ông ta đã làm ở đây rất lâu, nhưng nhờ vào thuật thôi miên nên ký ức của Từ Thiên Phương cũng đã bị đảo lộn.
Ông ta là tay trong đắc lực của bà ấy, sẵn sàng giúp bà ấy làm những chuyện thương thiên hại lý.
Đơn giản ông ấy chính là yêu bà ta, dù tuổi ông ta cũng cao hơn bà ấy khá nhiều, tình yêu dẫu sao cũng không phân biệt tuổi tác.
Với sự nhờ vả của Lâm Lạc Na, ông ta đã ra tay giúp đỡ bà ấy dàn xếp mọi chuyện.
Đầu tiên chính là tạo hiện trường giả, phóng hoả đốt cả tầng hầm ở Từ Gia, muốn thiêu hủy tất cả tội chứng có liên quan đến Lâm Lạc Na.
" Lâm tiểu thư, như vậy thì sẽ không ai nghĩ cô là kẻ giết người nữa! Chuyện của Thiên Phương tiểu thư tôi sẽ tìm cách, tạm thời cô phải ngăn chặn Từ Đình Thành từ nước ngoài trở về!" Ông ta nhìn đám cháy đang lan rộng nói, trong mắt không hề có sự nhân từ.
" Tôi biết, cảm ơn ông!" Bà ta nhỏ giọng đáp.
" Lâm tiểu thư, giúp được cô là niềm vinh hạnh của tôi rồi!" Ông ta nở nụ cười thâm tình nói.
Lâm Lạc Na lúc này mắt không nhìn đến ông ta, mà lạnh lùng nhìn về đám người đang chạy đến chữa cháy.
Ánh mắt của bà ta bắt đầu thay đổi, ẩm ướt một tầng hơi nước, những giọt nước mắt giả dối bắt đầu lăn xuống gò má ửng hồng.
Khả năng làm việc của Cố quản gia vô cùng hoàn hảo, hiện trường ông ta dựng lên đã qua mắt được cảnh sát, cộng với việc Từ gia là gia tộc danh giá, nên vụ án nhanh chóng được khép lại với những bằng chứng qua loa.
Sau đó Từ Thiên Phương bị cưỡng ép đến gặp bác sĩ để thôi miên, và cô đã bị họ làm giả ký ức.
Còn về Tô Dĩ Cầm, Cố quản gia cũng không tha cho bà ấy, ông ta đã ép bà ta trở nên điên loạn, và đe dọa con gái bà ta không được cho bà ta xuất hiện trước mặt Từ Thiên Phương thêm một lần nào nữa.
Câu chuyện này có lẽ sẽ chìm vào dĩ vãng, nếu như Từ Thiên Phương vẫn đều đặn uống thuốc, và bị Lâm Lạc Na điều khiển như một con rối của bà ấy.
...
" Tít, Tít, Tít!" Bên trong phòng chăm sóc đặc biệt, Từ Thiên Phương hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường bệnh.
Cô đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn chưa thể nào tỉnh lại được.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ mấy ngày nay không ăn không ngủ, anh mỗi ngày đều ở bênh cạnh chăm sóc cho cô.
" Phương Phương, em phải mau chóng tỉnh lại, mọi người rất lo lắng cho em!" Anh nắm chặt tay của cô nói khẽ, rồi nhẹ nhàng đặt lên tay cô một nụ hôn dịu dàng.
Đã hơn ba ngày rồi, cô vẫn không có chuyển biến gì cả, vẫn nằm ở đó yên lặng đến đáng sợ, điều này làm Hoàng Phủ Thiên Kỳ vô cùng đau lòng.
Chưa bao giờ anh cảm thấy mệt mỏi như vậy, cảm giác cứ như lồng ngực đang bị lửa thiêu đốt.
" M...mẹ...mẹ ơi..." Đột nhiên cánh tay của Từ Thiên Phương khẽ động đậy, môi cô mấp máy kêu lên vài tiếng.
" Phương Phương, em có nghe thấy anh gọi hay không?" Hoàng Phủ Thiên Kỳ bất ngờ lên tiếng hỏi, ánh mắt mang theo một tia hi vọng.
" Thiên Kỳ,...em đang ở đâu vậy? Sao bụng em lại đau như vậy?" Cô mở mắt ra thều thào hỏi, đôi mắt hiện rõ sự đau đớn.
" Em đau sao? Anh gọi bác sĩ đến ngay!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ vội vàng chạy ra ngoài gọi bác sĩ đến.
Sau khi kiểm tra một lượt, bác sĩ căn dặn anh những điều cần thiết rồi rời đi.
Mặc dù vết thương của cô khá nặng, nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng, chỉ cần cẩn thận chăm sóc vết thương thì sẽ nhanh chóng khoẻ lại thôi.
" Em có đói không? Bác sĩ nói có thể ăn chút cháo loãng, anh ra ngoài mua cháo cho em!"
" Thiên Kỳ, em không muốn ăn! Chờ chút nữa đi!" Cô nhanh chóng bắt lấy tay anh ngăn cản, bởi vì miệng cô lúc này không có khẩu vị.
" Được, vậy thì lát nữa sẽ mua cho em!" Anh gật đầu nói, rồi rót cho cô một ly nước.
Từ Thiên Phương khó nhọc uống chút nước, hàng lông mày khẽ nhíu lại vì vết thương còn rất đau.
" Thật tốt quá, em rốt cuộc cũng có thể bình an tỉnh lại!" Anh nhẹ ôm cô vào lòng nói, âm thanh mang theo sự vui mừng.
" Là kẻ nào? Ai là người muốn hại em vậy?" Cô nhỏ giọng hỏi, kẻ nào muốn hại cô, cô nhất định phải cho hắn trả giá.
" Bên kia Alice vẫn chưa tìm ra, tên này quả thật đã tính toán rất kỹ, hắn là sát thủ chuyên nghiệp, cho nên cũng không dễ gì mà bắt được!" Anh đáp, mấy ngày nay anh cũng rất đau đầu, bởi vì kẻ hại cô vẫn chưa bị bắt.
Nếu anh mà tìm được hắn, nhất định sẽ khiến hắn chết không toàn thây.
" Vậy sao?" Ánh mắt cô khẽ híp lại, ẩn hiện chút sát khí.
" Yên tâm, anh sẽ không để hắn trốn thoát! Cho dù hắn có lẩn trốn như thế nào, anh cũng sẽ lôi hắn ra, bắt hắn phải trả giá!" Anh vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô nói.
Từ Thiên Phương nhưng lúc này trong đầu lại là suy nghĩ khác, cô bây giờ đã tìm lại ký ức lúc nhỏ, vậy nên cô sẽ bắt Lâm Lạc Na trả giá trước pháp luật.
Những gì mà cô và mẹ mình đã chịu đựng, cô sẽ cho bà ấy nếm đủ, không thiếu một thứ gì.
[ Lâm Lạc Na, bà cứ ở đó chờ tôi đi!]
.