Trong phòng khách sang trọng theo lối kiến trúc cổ, Từ Thiên Phương ngồi điềm tĩnh ở trên ghế sô pha, cô hướng mắt nhìn chằm vào Cố quản gia.
" Tiểu thư, cô là có gì muốn hỏi tôi vậy?" Ông ta lên tiếng trước, ánh mắt vẫn kiên định như không biết gì.
" Cố quản gia, với người thông minh như ông, tôi chắc rằng ông biết tôi muốn nói gì mà!" Cô nhàn nhạt trả lời ông ấy.
Cố quản gia nhìn cô chột dạ, so với Lâm Lạc Nhi thì ánh mắt và thần thái của cô đáng sợ hơn nhiều, mà những thứ này dĩ nhiên là di truyền từ người cha quá cố của cô rồi.
" Tiểu thư, cô nói như vậy là có ý gì? Tôi vẫn chưa hiểu cho lắm!" Ông ta vẫn vờ vịt quanh co.
" Không hiểu? Vậy thì để tôi nói cho ông hiểu!"
" Mẹ tôi vì sao mà chết, ông thật sự không biết? Còn có người đưa tôi vào bệnh viện để thôi miên làm giả ký ức, đó không phải là ông sao? Cố quản gia!" Từ Thiên Phương giọng nói trở nên lạnh lẽo hơn, cô gắt lên từng chữ.
" Tôi thật sự nghe không hiểu những gì cô nói, tiểu thư cô là hiểu lầm tôi rồi!" Ông ta vẫn không chịu thừa nhận, bởi vì nếu nói ra thì những lời này chính là khẳng định Lâm Lạc Na đã giết người, mà ông ta thì không nỡ nhìn bà ấy chịu khổ.
" Cố quản gia, ông nhìn đi! Hồ sơ của tôi ở bệnh viện đều ở đây, ông có làm cách nào cũng không thể thoát tội được đâu! Nếu như ông chịu nhận tội và khai ra bà ấy, tôi sẽ tha cho ông một con đường sống!" Cô cầm lấy hồ sơ từ Alice, mạnh mẽ ném về phía ông ta nói.
Những thứ này là do Alice cực khổ thu thập ở hai tháng qua, dù ông ta che giấu rất kỹ, nhưng giấy thì mãi mãi sẽ không gói được lửa.
" Ha, quả nhiên là cô biết hết rồi, còn điều tra được nhiều như vậy! Nhưng xin lỗi cô, tôi sẽ không bán đứng người mình yêu đâu! Hôm nay tôi sẽ dùng tính mạng này để trả lại cho mẹ của cô, tôi sẽ nhận hết tội lỗi này!" Cố quản gia khẽ gượng cười, ông ta đã tính toán cả rồi, nếu phải chết để đổi lấy yên bình cho Lâm Lạc Na, ông ta cũng nguyện ý.
Việc Cố quản gia yêu Lâm Lạc Na cô không hề biết, vậy nên cô không thể lường trước được điều này.
Từ Thiên Phương chỉ mới nhận thấy sự bất ổn, thì ông ấy đã rút dao thủ sẵn trong túi ra tự sát, hành động nhanh chóng và dứt khoát làm cô không kịp trở tay.
" Rầm!" Nhìn thi thể ông ấy đang hấp hối nằm dưới sàn, Từ Thiên Phương hai tay siết chặt, vậy là cô lại mất đi một nhân chứng nữa rồi.
Vệ sĩ nhanh chóng tiến đến xem xét tình hình, nhưng Cố quản gia đã trút hơi thở cuối cùng, ông ấy chấp nhận hi sinh vì tình yêu.
Nghe thì có vẻ cao cả, nhưng vì yêu mà làm chuyện tán tận lương tâm như vậy, thì có xuống dưới hoàng tuyền diêm vương cũng không thể dung thứ.
" Tiểu thư, ông ấy chết rồi!" Alice đến gần thông báo cho cô biết.
" Vậy à? Chết cũng tốt, làm sao họ có thể sống thanh thản khi hại chết mẹ của tôi?" Từ Thiên Phương lạnh lùng đáp, cô không cảm thấy chút thương xót nào cho ông ấy cả.
Người nếu không làm tổn thương cô, cô cũng sẽ không làm đau họ.
Nhưng một khi đã hãm hại cô, thì có chết cô cũng phải lôi họ chết cùng.
Sau khi Cố quản gia chết Alice đã cho người phong toả tin tức lại, bởi vì không nên để cho Lâm Lạc Na biết chuyện này, nếu không bà ta sẽ nhanh tìm cách mà trốn tội hoặc là cho người thủ tiêu nhân chứng.
" Tiểu thư, mọi chuyện của Cố quản gia đã giải quyết xong, tiếp theo ta nên làm gì đây?" Alice thắc mắc hỏi.
" Đi tìm Lâm Lạc Na, chúc mừng bà ấy vừa thuận lợi sinh con!" Cô đưa tay vuốt ve con mèo lông xám trên tay đáp, sát khí trên người cô làm cho con mèo cảm thấy sợ hãi.
Theo thông tin điều tra thì bà ấy vừa sinh con xong, hiện tại bà ta đang được gã trai trẻ chăm sóc tận tình trong bệnh viện.
Đứa trẻ vừa sinh ra cơ thể đã yếu ớt, nên được bác sĩ cho vào lồng kính nuôi dưỡng.
Từ Thiên Phương vào đến bệnh viện, việc đầu tiên cô làm là đến thăm đứa trẻ, cô muốn xem thử con của bà ấy trông như thế nào.
" Cô Từ, bé trai đó chính là con của Lâm phu nhân!" Nữ y tá đưa cô đến trước cửa kính, tận tình chỉ cho cô xem đứa trẻ đỏ hỏn đang nằm trong nôi.
" Thật là đáng yêu!" Từ Thiên Phương khẽ mỉm cười nói, cô còn đưa tay muốn nghịch ngợm với đứa trẻ.
Trong phút chốc ánh mắt của cô chợt thay đổi, nhưng chỉ vài giây đã biến mất.
Cô đã tính toán tương lai cho đứa trẻ này từ trước rồi, dù cô biết trẻ con không có tội, nhưng Lâm Lạc Na trước đây chẳng phải cũng ngược đãi một đứa bé như cô sao?
Cô sẽ không giống bà ấy, nhẫn tâm mà đánh đập con nít, nhưng cô sẽ đưa nó rời xa người phụ nữ máu lạnh kia, chỉ có như vậy bà ta mới cảm nhận được đau khổ mà cô và mẹ mình đã từng trải qua.
" Tiểu thư!" Thấy cô nhìn đứa bé đến thất thần, Alice lên tiếng gọi.
" Không sao, chúng ta đến phòng bệnh thăm mẹ thôi!" Từ Thiên Phương nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh của mình, cô giẫm mạnh lên giày cao gót rời khỏi đó.
Lâm Lạc Na lúc này ở trong phòng vẫn chưa biết mình sắp bị Từ Thiên Phương trả thù, bà ta vẫn còn có thể vui đùa cùng tình nhân trẻ của mình.
.