Cung Trạch nhanh chóng gấp tài liệu trong tay lại, hắn vui vẻ đứng lên đỡ Từ Thiên Phương ngồi xuống ghế, rồi mới lên tiếng trả lời.
" Không phải vì anh lo lắng cho em hay sao? Nhìn em đi sắc mặt sao lại tệ như vậy chứ? Có phải hay không là do chuyện của Hoàng Phủ Thiên Kỳ?"
Từ Thiên Phương bị nói trúng tim đen, nhưng cô chỉ mỉm cười lắc đầu nhẹ, dù sao cô cũng không muốn người khác biết nhiều về chuyện riêng tư của mình.
" Hắn như vậy mà lại là Hoàng Tử, thảo nào lần đầu tiên gặp anh đã thấy khí chất của hắn rất lạ rồi, hoàn toàn không giống người bình thường chút nào cả!" Thấy Từ Thiên Phương không nói gì, Cung Trạch lại tiếp tục nói thêm.
" Đúng là như vậy! Lần đầu gặp anh ấy em cũng bị khí chất vương giả của anh ấy mê hoặc, dù chỉ lướt qua rất nhanh!" Cô khẽ cười đáp.
Quả thật ngày hôm ấy gặp Hoàng Phủ Thiên Kỳ ở công viên, cô là bị mê hoặc nên mới như vậy, ánh mắt của anh lúc đó đã thành công thu hút được sự chú ý của cô.
Nhớ đến lại khiến người ta hoài niệm, vỏn vẹn vài tháng ngắn ngủi cô như sống trong giấc mơ vậy, nhưng bây giờ cũng đến lúc phải tỉnh lại rồi.
" Ừm, tài liệu lần trước anh sửa lại em đã xem qua rồi, em khá là hài lòng đấy, cho nên dự án này Diamond sẽ đầu tư tham gia!" Không muốn tiếp tục bàn tới chuyện này, Từ Thiên Phương lại lảng sang việc khác.
" Nếu em hài lòng thì tốt quá rồi, vậy ngày mai anh sẽ nói trợ lý mang hợp đồng chính thức đến cho em! Thật sự rất cảm ơn em!" Cung Trạch trong mắt ánh loé lên một tia vui mừng, hắn vội vàng kêu lên.
" Không có gì đâu, dù sao thì hai bên cũng đều có lợi, không cần phải cảm ơn em!" Cô nhẹ giọng nói, đôi mắt bây giờ lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Cung Trạch nhìn cô một lúc, hắn hình như cũng hiểu được là cô đang không khoẻ, vậy nên sau đó cũng đứng lên tạm biệt cô để ra về.
" Phương Phương, nếu em đã không có việc gì thì anh về trước đây, cố gắng nghỉ ngơi cho khoẻ!"
Xe của hắn vừa đi khỏi Từ Gia, Từ Thiên Phương lúc này cũng không còn giữ được nụ cười trên môi, cô lê cơ thể mệt mỏi trở vào trong.
" Tiểu thư, cô làm sao rồi? Sắc mặt hình như là không tốt lắm!" Alice thấy cô không ổn, liền đi đến hỏi han.
" Không sao, tôi về phòng nghỉ ngơi một chút là khoẻ lại thôi!" Cô lắc đầu trấn an Alice, vì không muốn cô ấy lo lắng cho mình.
Nói đến đây, cô lại nhẹ bước đi lên lầu.
Dù bây giờ có mệt mỏi như thế nào, cô cũng chỉ muốn bản thân phải thật mạnh mẽ, không để ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
" Tiểu thư, cô có cần phải như vậy hay không? Nếu ông chủ biết cô như thế này, ông ấy hẳn sẽ rất đau lòng!" Alice không thể làm gì, cô khẽ nói, đôi mắt đỏ ngầu nhìn theo Từ Thiên Phương.
Những ngày tiếp theo đó, Từ Thiên Phương đều nghe lời bác sĩ, cô không còn làm việc quá sức nữa, ăn uống ngủ nghỉ điều độ để dưỡng thai.
Mọi chuyện ở công ty đều do Alice và đổng sự trong công ty làm cả, ngoại trừ chuyện gấp cần đến chữ ký của cô thôi.
...
Năm tháng trôi qua, bụng của Từ Thiên Phương đã lớn hơn rất nhiều, cô đi đứng khó khăn hơn, mà lưng còn thường xuyên bị đau nhức.
Nhưng khi nghĩ đến đứa con của mình sắp chào đời, cô dường như lại chẳng thấy đau nhức chỗ nào.
Điều đặc biệt là cô mang song thai, nên bụng cũng lớn hơn nhiều người.
Mỗi ngày cô đều vận động nhẹ, còn nghe nhạc để tốt cho thai nhi, bây giờ có con cô cũng chú ý lo lắng cho đứa trẻ rất nhiều.
" Tiểu thư, hai tiểu bảo bối của cô phát triển rất tốt, không có vấn đề gì đáng lo ngại cả!" Bác sĩ Hà cẩn thận kiểm tra cho cô nói.
" Vậy thì quá tốt!" Từ Thiên Phương nghe xong cảm thấy vui vẻ, cô giơ tay xoa xoa bụng mình, miệng mỉm cười rất tươi.
" Vì thai lớn rồi, nên cô hãy chú ý đi đứng thật an toàn!" Trước khi đi khỏi phòng bác sĩ Hà cũng không quên dặn dò cô.
" Vâng, tôi biết!" Cô khẽ cười gật đầu trả lời ông ấy.
Sau khi kiểm tra xong, Từ Thiên Phương lại ôm bụng bầu đến căn phòng lớn bên cạnh, đây là phòng mà cô đã chuẩn bị cho hai đứa trẻ của mình.
Cả hai đứa trẻ đều là con trai, cho nên cô trang trí phòng cho tụi nhỏ toàn là xe hơi và rô bốt, mỗi một món đồ đều do chính tay cô chọn lựa.
" Thiên Long, Thiên Bảo, hai đứa nhìn xem phòng có đẹp hay không? Mau chóng ra đây với mami, một mình mami buồn sắp chết rồi!" Cô ngồi xuống ghế sô pha, tay vuốt ve bụng nhỏ nói.
Trong căn phòng lớn yên tĩnh, chỉ có mỗi một mình Từ Thiên Phương ở đây, cảm giác cô đơn lại kéo đến.
Từng giọt từng giọt nước mắt nhẹ rơi xuống, cô là đang nhớ đến ba của bọn trẻ đi, có bầu rồi cô không thể che giấu được cảm xúc nữa, mỗi khi buồn lại bật khóc như một đứa trẻ.
Nhưng cho dù khóc cô cũng sẽ không để ai khác nhìn thấy, sau đó liền rửa mặt để chấn chỉnh lại cảm xúc.
" Xin lỗi, mami lại khóc nữa rồi!" Nhớ đến lời của bác sĩ Hà, khoé môi cô chợt cong lên nói.
Trong thời gian mang thai nếu như mẹ bầu khóc thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến thai nhi, việc này không tốt chút nào cả.
Từ Thiên Phương đưa tay lau nước mắt đi, cô lại khó khăn đứng lên đi ra ngoài.
.