———————Editor: Mèo———————
“Thật sự là em.” Thịnh Tông ngồi xuống phía đối diện, tỉ mỉ đánh giá Hứa Nguyên một hồi, “Trưởng thành không tồi, anh suýt thì không nhận ra em đó.”
“Vậy ạ.” Hứa Nguyên sờ sờ mũi, “Chúng ta cũng lâu rồi không gặp.”
“Thịnh Tông gật đầu, “Đúng vậy.
Hồi đó em vẫn còn là một đứa nhóc suốt ngày lẽo đẽo theo sau anh, lúc anh đi em mới được tầm mười tuổi thì phải, không ngờ nháy mắt đã nhiều năm như vậy.”
“A Nguyên của chúng ta lớn lên thật sự rất xinh đẹp.”
Hứa Nguyên ngượng ngùng cười, cậu thật lòng coi Thịnh Tông là anh trai mình, cho dù đã nhiều năm không gặp, loại tình thân này vẫn như cũ nhanh chóng ấm lại.
Thịnh Tông hình như phát hiện ra điều gì, khom người gần xuống, khẽ khịt mũi ngửi ngửi, sau đó lộ nụ cười bát quái: “Quả nhiên.
Có chuyện?”
Tươi cười nháy mắt cứng đờ, Hứa Nguyên nhanh chóng cúi đầu, cố gắng nghịch đồ ăn trước mắt che giấu vấn đề không muốn nhắc tới cùng vẻ mặt hoảng loạn: “………..Chuyện gì là chuyện gì ạ.”
“Ai u, còn thẹn thùng à.” Thịnh Tông nhìn thấy cảm xúc của cậu thay đổi, chỉ nghĩ là cậu xấu hổ nên không tiếp tục truy hỏi, chỉ duỗi tay xoa đầu cậu: “Bao giờ đến ngày lành, đừng có quên mời anh uống rượu mừng nhé, anh sẽ cho em một bao lì xì thật dày.”
“Vâng ạ.”
Kế tiếp hai người vừa nói chuyện phiếm vừa ăn cơm, đa phần là Thịnh Tông nói, Hứa Nguyên chỉ lẳng lặng lắng nghe, khóe miệng nở nụ cười, thỉnh thoảng gật đầu.
Thịnh Tông kể về những phong cảnh mà anh đã thấy ở nước ngoài, về những người anh gặp, anh còn nói về người giáo sư có quan hệ rất tốt với anh hồi đại học, đến bây giờ hai người vẫn còn giữ liên lạc.
Anh còn kể về người Omega tóc vàng mình đã từng yêu, nhưng sau đó bị người kia cắm sừng, anh phải mất rất lâu mới thoát ra được.
“Anh có phải rất thảm đúng không?” Thịnh Tông thở dài, “Có một thời gian, anh rất sợ phải đối diện với Omega.”
Nói về những chuyện thương tâm như vậy, biểu tình trên mặt anh lộ vẻ chẳng sao cả, hiển nhiên là mọi chuyện đã qua từ lâu.
Hứa Nguyên không nhịn được, cười rộ lên, đôi mắt tròn xoe cong cong hình cung trông vô cùng xinh đẹp.
“A Nguyên.” Cậu rõ ràng là đang cười, nhưng Thịnh Tông lại thấy không thấy cao hứng, ngược lại còn có chút lo lắng, “Em gần đây vẫn ổn chứ?”
“Rất … rất tốt.” Hứa Nguyên không kịp phản ứng, ngây người nhìn anh, “Sao anh đột nhiên lại hỏi thế.”
“Chỉ là cảm thấy em thay đổi rất nhiều.” Thịnh Tông vẫn cảm thấy không yên tâm, “Thật sự ổn sao?”
“Vâng ạ.” Hứa Nguyên quay đầu về hướng cửa sổ, ánh mắt trở nên xa lạ trầm tĩnh, “Con người ấy mà, trưởng thành thì sẽ khác thôi.”
Bữa cơm này ăn không mất nhiều thời gian, dù sao cũng là xa cách lâu ngày mới gặp, dù thân thiết thế nào thì vẫn phải nói hai từ “tạm biệt”, giữa hai người cũng không còn mấy đề tài chung.
“Em hiện giờ sống ở đâu?” Thịnh Tông lấy chìa khóa xe ra, “Anh chở em về.”
“Không cần đâu ạ.
Em tự mình…” Hứa Nguyên vội vàng từ chối, nói còn chưa xong liền đột nhiên im bặt.
Thịnh Tông nghi hoặc nhìn sang, thấy cậu nhìn chằm chằm vào cặp đôi Alpha và Omega ở bên kia đường, Alpha cao ráo đẹp trai, Omega nhỏ nhắn dễ thương, hai người vừa nói vừa cười bước ra từ nhà hàng đối diện.
“Quen biết sao?”
“Không quen!” Hứa Nguyên đột nhiên phục hồi tinh thần, móng tay đâm vào lòng bàn tay, “Anh đi trước đi, em đi tàu điện ngầm về, lần sau gặp lại.”
Nói xong cậu vội vàng phất tay với Thịnh Tông, xoay người đi vào lối vào tàu điện ngầm, chạy trối chết.
Ga tàu điện ngầm lúc này rất nhiều người, ai cũng hối hả vội vã, sẽ chẳng ai để ý đến người đi qua mình là đang vui hay buồn, ở đây tất cả mọi cảm xúc đều được che giấu một cách hoàn hảo.
Hứa Nguyên nắm lấy tay vịn, hai mắt trống rỗng.
Có người đang nói chuyện ríu rít bên cạnh cậu, nhưng cậu lại chẳng nghe lọt một chữ.
Đầu caaujlucs này tràn đầy hình ảnh Alpha mặc tây trang giày da tươi cười đầy mặt, nghiêng đầu nhìn về phía Omega, ánh mặt trời chiếu vào người hắn, anh tuấn mà ôn nhu.
Hóa ra là như vậy.
Kiều Duật vẫn là Kiều Duật của thiếu niên, chỉ có ở trước mặt cậu mới có dảng vẻ đó..