——————————Editor: Mèo———————
Kiều Duật không để ý đến cậu, tiếp tục đọc sách trên tay, ánh sáng đèn dường như tối hơn một chút.
Tiếng lật sách truyền đến từ phía sau, kỳ thật chỉ là một tiếng động rất nhẹ, nhưng Hứa Nguyên lại có thể nghe thấy rõ ràng, một chút buồn ngủ đều không có.
Cậu cố gắng khịt mũi, ý muốn ngửi từ trong không khí một chút tin tức tố Alpha quen thuộc, nhưng cuối cùng vẫn chẳng ngửi thấy gì cả.
Kiều Duật thật keo kiệt, đến cả một chút tin tức tố cũng lười không muốn cho cậu.
Cậu cúi đầu, thu mình vào trong chăn, động tác cũng không lớn, Kiều Duật dường như bị cậu ảnh hưởng, gập sách lại, đèn cũng tắt đi.
Đèn tắt, rèm kéo, cả ngôi nhà chìm trong bóng tối, không nhìn thấy gì cả.
Kiều Duật nằm xuống cạnh cậu, mới có một lúc mà đã trở mình hai lần, cho thấy tâm trạng của Alpha không tốt tí nào.
“Kiều Duật.” Hứa Nguyên nhìn chăm chú vào khoảng không, ngón tay nắm chặt mép chăn, cuối cùng cũng lấy toàn bộ dũng khí nói, “Thật ra anh không cần làm như vậy đâu.”
Kiều Duật im lặng một lúc, sau đó hỏi: “Không cần làm gì?”
Hứa Nguyên giật giật khóe miệng, sau khi cười xong mới nhớ ra Kiều Duật không nhìn thấy biểu cảm của mình, vì vậy, đôi môi cong lên của cậu liên đông cứng thành một đường vòng cung cứng ngắc.
Cậu kiên nhẫn giải thích với Alpha: “Thật ra anh không cần phải về nhà ngủ, em biết anh có những Omega khác ở bên ngoài, bọn họ khẳng định xinh đẹp hơn em, cũng ngoan ngoãn hơn em rất nhiều, anh có thể ở lại bên cạnh họ.
Nếu như về nhà, cũng không cần miễn cưỡng bản thân mình để ngủ cùng em trên một chiếc giường, anh không muốn làm với em, nếu em ngủ chung quấy rầy giấc ngủ của anh, em có thể sang phòng khác ngủ.”
Cậu đã lâu không nói dài như vậy với Kiều Duật, nói xong lại cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Cậu cảm thấy mình đã sắp xếp ngôn từ rất cẩn thận, cũng đứng dưới góc độ Kiều Duật suy xét, đưa ra kiến nghị rất hợp tình hợp lý, rất phù hợp với yêu cầu của Kiều Duật, nhưng cơn giận của Alpha vẫn bùng lên trong nháy mắt.
Kiều Duật đột nhiên xoay người, nắm lấy cổ tay của Hứa Nguyên, đè cậu dưới thân, mang theo ánh mắt áp bách rơi trên khuôn mặt cậu trong bóng tối.
Hứa Nguyên bị dọa, mở to mắt nhìn hắn.
Ngay sau đó, tin tức tố của Alpha che trời lấp đất thổi tới, Omega bị giam cầm dưới người giống như cá mắc cạn, mất hết sức vùng vẫy, chỉ có thể run rẩy đến đáng thương.
Giọng Kiều Duật từ trên cao truyền xuống: “Em đừng quên, đây là nhà của tôi, có trở về hay không là tự do của tôi.”
“Về phần em.” Hắn hơi cúi xuống, trầm giọng nói, “Tiền của tôi, muốn tiêu hay tiêu như thế nào cũng là do tôi tự quyết.
Đừng hòng nhân lúc tôi không ở nhà đi thông đồng với người khác.”
“Không đảm đương nổi tư cách người yêu, còn không làm nổi một con chim hoàng yến à?”
Tin tức tố của Alpha cuồn cuộn không ngừng phóng ra, Hứa Nguyên thở hổn hển, hai tay đặt trên ngực Kiều Duật, lại không có tí sức lực nào.
Trước mặt Alpha, Omega chỉ có thể lựa chọn đầu hàng.
Ngay cả khi có bị đánh dấu hay không.
“Em không …” Hứa Nguyên không nói hết câu, vừa nói vừa thở hổn hển, “Em không muốn tìm người khác, đừng … ghét em.”
“Những lúc như này lại rất chuyên nghiệp đấy nhỉ.” Kiều Duật cười nhạo một tiếng, cúi đầu liếm tuyến thể sau cổ của cậu, cảm nhận được Omega dưới thân run lên dữ dội, sau đó cơ thể căng cứng, phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Hắn ngậm khối thịt mềm kia, hàm răng nhẹ nhàng ma sát: “Dù sao cũng không ngủ được, vậy chúng ta làm chút chuyện.”.