Trong căn phòng kính ở tầng cao nhất công ty quản lý nghệ sĩ Y, Lục Phiêu Diêu ngồi cạnh nữ quản lí của mình - chị Lê, Bạch Lê.
Cô im lặng nghe quản lí mình cãi tay đôi với giám đốc, nói thật cô cũng đang rất buồn.
Vì cô phải từ bỏ giấc mộng suốt sáu năm của mình...
Sáu năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Năm nay cô vừa tròn 24 tuổi, vẫn còn khá trẻ để tiếp tục theo đuổi đam mê nhưng showbiz này liệu còn chỗ cho cô?
Kí hợp đồng cùng công ty suốt sáu năm nhưng cô chưa từng có một sân khấu hay một mv thật sự, cô gần như là tàng hình trong chính công ty mà mình hằng mong ước.
Là cô không đủ nỗ lực sao? Vừa tập hát, tập nhảy, các loại nhạc cụ, vậy mà vẫn không hợp ý công ty.
Giọng nói giám đốc lạnh nhạt chui vào lỗ tai Lục Phiêu Diêu:
- Tôi lúc đầu đã khuyên chị Lê rồi, nên dẫn Phiêu Diêu đi gặp mấy ông lớn khác, thì sự nghiệp mới ổn được.
Chị xem, vì hai người không nghe lời tôi nên mới ra nông nỗi này.
Bạch Lê đập bàn, đứng phốc dậy, tức giận lên tiếng:
- Giám đốc, Phiêu Diêu không phải là dạng người bán thân.
Và tôi cũng sẽ không để nghệ sĩ mình phải bán thân chỉ vì ít kịch bản nhỏ nhoi ấy.
Chị Lê bắn một tràn dài nhưng mặt tên giám đốc vẫn dửng dưng, thấy vậy chị ta càng tức:
- Dù công ty muốn chấm dứt hợp đồng với chúng tôi thì cũng phải tổ chức một sân khấu để Phiêu Diêu nói lời tạm biệt khán giả và fan hâm mộ của cô ấy chứ.
Giám đốc tay quay cây bút đen, nhếch mép cười:
- Chị nghĩ sẽ có người đến coi sao?
Bạch Lê nghiến răng:
- Ông!!
Thấy vậy, Lục Phiêu Diêu vội đưa tay cản Bạch Lê lại, vì cô biết bây giờ tức giận không thể giải quyết được vấn đề.
Nhìn về phía giám đốc, cô nói:
- Tôi sẽ dùng tiền tôi, còn việc có ai đến xem không thì không liên quan đến ông, đồ già hói đầu!
Nói rồi cô kéo tay chị Lê chạy ra khỏi phòng, bỏ lên tên giám đốc hói ấy đang đùng đùng tức giận trong phòng:
- Lục Phiêu Diêu!!
Bạch Lê cười lớn, giơ ngón cái ra:
- Không hổ là nhóc quỷ.
Thấy em im nãy giờ làm chị tưởng em chịu thua ông ta rồi chứ.
Lục Phiêu Diêu vươn vai, cười nhẹ:
- Chịu thua hay không chịu thua thì sao chứ? Dù thế nào thì cũng phải rời khỏi công ty rồi.
Bạch Lê nghe đến đây liền rầu rĩ, vốn dĩ hứa hẹn sẽ đưa Phiêu Diêu lên làm đại lưu lượng, nào ngờ lại gặp tên giám đốc chó má ấy.
Chị nhìn Phiêu Diêu, một cô gái vừa có sắc lại có tài, chỉ thiếu mỗi may mắn.
Phiêu Diêu một thân áo thun trắng, váy vàng nhạt cũng đủ làm cô nổi bật.
Ngũ quan tinh xảo, mắt đào hoa linh động cùng chiếc đồng điếu nhỏ khi cười sẽ lộ ra khiến cô càng nên xinh đẹp ngời ngời.
Thứ quan trọng khiến Phiêu Diêu hút mắt là khí chất cao quý pha chút nhẹ nhàng của cô ấy, chị Lê từng hỏi làm sao rèn ra khí chất ấy, Phiêu Diêu chỉ cười đáp:
- Người tập múa thì sẽ rèn được ạ.
Nhưng có điều khiến Bạch Lê muốn khuyên tất cả mọi người, đừng tin vẻ ngoài của Phiêu Diêu.
Vì khi nghe em ấy nói chuyện bạn sẽ biết thế nào là "đừng trông mặt mà bắt hình dong", Phiêu Diêu độc miệng, mồm mép linh hoạt và còn là chúa tể ghim thù.
Nhìn Lục Phiêu Diêu ung dung sải bước, Bạch Lê ngập ngừng nói:
- Phiêu Diêu, sau này em tính làm gì?
Lục Phiêu Diêu dừng bước, phải rồi, cô nên làm gì đây? Ước mơ của cô đã sắp kết thúc rồi.
Thời gian như dừng lại, nhưng chốc lát cô quay lại nhìn chị Lê, nhẹ cười:
- Chắc em sẽ làm giáo viên dạy thanh nhạc.
Chị thấy được không?
Bạch Lê cười gật đầu:
- Cũng được, cũng được.
Nhìn Bạch Lê như vậy, cô trong lòng cũng đoán được chị ấy đang tiếc thay cho cô.
Cô và Bạch Lê đi với nhau cũng sáu năm rồi, cũng coi như chị em thân thiết, xa nhau rồi chắc cũng có phần tiếc nuối.
Lúc này từ xa có tiếng vang lên:
- Diêu Diêu.
Bạch Lê mỉm cười nhìn Phiêu Diêu:
- Bạn trai em đến rồi kìa.
Vậy chị không làm phiền hai đứa nha.
Lục Phiêu Diêu cười nhẹ, vươn tay tạm biệt Bạch Lê rồi bước nhanh về phía Ngôn Hạ Sơ đang ngồi trong xe.
Ngôn Hạ Sơ giúp cô thắt dây toàn xong liền hôn nhẹ lên tóc cô.
Dù quen nhau được hai năm nhưng hai người chỉ mới dừng ở mức nắm tay, gần đây thì anh mới dám chập chững hôn lên tóc cô ấy.
Phiêu Diêu lúc đầu hơi ngần ngại nhưng sau đó liền ngầm đồng ý.
Thật ra nhìn vẻ ngoài cô khá phóng khoáng nhưng thật ra Phiêu Diêu khá truyền thống, cô hơi ngại những chuyện thân mật.
Nụ hôn nhẹ ấy nhanh chóng kết thúc, Ngôn Hạ Sơ ngại ngùng về lại chỗ của mình, khởi động xe di chuyển.
Trên xe, pha lẫn tiếng nhạc nhẹ nhàng ấy là giọng nói của anh:
- Diêu Diêu sao thế? Trông em có vẻ buồn? Hay anh đi mua bánh ngọt em thích?
Lục Phiêu Diêu lắc đầu, nhìn anh ngọt ngào:
- Không cần đầu? Chỉ là tâm trạng em đang không tốt thôi, một lát là ổn mà.
- Oh.
- Anh ậm ừ..