Hợp Đồng Đầy Dụ Dỗ Của Lục Trà Tiên Sinh


Tần Du hơi nghiêng người, nửa tựa vào thành ghế rồng màu đen huyền, nhìn vào ánh mắt hắn không thấy cảm xúc, chỉ có tia dục vọng cùng đáng giá.
Hắn vươn tay đón lấy bóng dáng đỏ rực mềm mại vào lòng.

Tang Lạc một tay giữ quạt, một tay đặt lên vai của hắn.

Quạt của cô di chuyển xuống thấp, từ từ lộ ra đôi mắt, sống mũi, môi đỏ, ngũ quan tinh xảo được phơi bày trước mắt hắn, tựa như một bữa tiệc hoàn tráng mời hắn dùng.
Tần Du cũng không phải thầy chùa kiêng nữ sắc hay sắc dục, hắn mân mê đôi tay mềm như lụa lại trắng nõn như hạt ngọc trời, ánh mắt di chuyển từ môi cô xuống xương quai xanh, rồi xuống thấp một chút, dừng ở nơi đôi núi đang phập phồng kia một chút, cuối cùng là nhìn vòng eo nhỏ không một mảnh vải che.
Tang Lạc kéo khóe môi cong lên một độ cong vừa phải, hai mắt đen láy dụ hoặc nhìn hắn ta, môi đỏ mấp máy khẽ mời gọi:
- Lang quân.
Nàng tựa đầu lên vai hắn, tay nhỏ nhẹ thoát khỏi cái nắm của hắn, từ từ chạm vào phần ngực hắn, xoắn xuýt một hồi thì di chuyển lên phần xương quai xanh, khẽ chạm vào yết hầu nhô cao lại phồng to của hắn.
Tang Lạc từng nghe nói nam nhân yết hầu càng to thì nhu cầu sinh lí càng cao...
Nàng nhẹ đặt một nụ lên yết hầu của hắn ta, nhìn hai mắt hắn dần nổi lên tia dục vọng ngày càng cao, nàng lên lên tiếng:
- Trăng ngày rằm rất đẹp, thiếp thân muốn ngắm nhưng lại càng muốn cùng người bên gối...ngắm trăng.

Hai chữ " ngắm trăng " được nàng nũng nịu thốt lên, vừa ngọt lại vừa dẻo.
Tần Du nắm lấy đôi tay nghịch ngợm của nàng, kéo nàng lại gần mình hơn, đến khi hắn có thể cảm nhận hơi thở của nàng:
- Chỉ sợ nàng không còn sức để ngắm thôi.
Mặt Tang Lạc bất chợt ửng đỏ như hoàng hôn buổi chiều, hai mắt thẹn thùng nhìn người đối diện.
Lúc này đạo diễn hài lòng hô:
- Cut.
Lục Phiêu Diêu ngại ngùng đẩy anh ra, cô rối rít chạy lại phía đạo diễn:
- Ban nãy ổn chứ ạ?
Đạo diễn Hồ thiếu điều mang giường, kéo rèm cho hai người làm chuyện đạo sự tại chỗ, ông cười nói:
- Diễn rất tốt, rất đúng ý của ta.

Nhóc cứ tiếp tục phát huy nhé.
Biên kịch lúc này mới đi lại phía cô, lên tiếng:
- Thầy dạy múa đã đến rồi, em đi lại học một chút rồi quay cảnh tiếp theo.
Lục Phiêu Diêu nhanh chóng rời đi.

Vì xuất thân là idol nên về mảng vũ đạo cô khá ổn, thuộc động tác khá nhanh, chỉ có điều là bộ trang phục này khiến cô hơi khó để nhảy múa.
Tập luyện một hồi cuối cùng cũng thành công, thầy dạy múa vỗ tay khuyến khích:
- Rất tốt.

Cô vừa tập xong thì cũng là lúc bắt đầu quay phân cảnh Tang Lạc trà trộn vào dàn kĩ nữ, cùng họ nhảy múa.
Nữ nhân mặc hồng y, quạt màu vàng nhạt, mặt mày như họa, hai mắt đượm tình, mày cong môi thắm, vừa như thần lại như yêu.
Tang Lạc nhìn theo những kĩ nữ nhảy phía trước rồi di chuyển cơ thể theo, bước chân nhẹ nhàng khẽ khàng như đạp mây, hết xoay người thì uốn cong.


Eo nhỏ thoăn thoắt di chuyển, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều rất phong tình.
Cảnh quay này quay cũng khá thuận lợi, chỉ hai lần là xong.

Mọi người trong đoàn, kể cả cô cũng bất ngờ vì tiến độ của mình.
Mọi người không ngờ rằng một người mới như cô lại có thể diễn ra chính bản chất của nhân vật, đáp ứng được những yêu cầu của đạo diễn.

Chỉ riêng Lục Phiêu Diêu biết được nguyên do, có lẽ là do thầy của cô chính là ảnh đế tiền nhiệm Trà Dụ.
Trời hơi ngả chiều, lúc này đoàn phim còn đang làm việc.

Lục Phiêu Diêu còn cảnh quay đêm nên ngồi lại học thoại, hai mắt cô trừng trừng nhìn hai chữ " lăn giường " của Tang Lạc và Tần Du.
Một hồi lâu sau thì tới cảnh quay cuối ngày, cũng chính là cảnh quay của cô và anh.
Đứng ở hàng lang của phủ, Trà Dụ thảo luận với đạo diễn nên nhấc cô như thế nào:
- Vậy cháu ẵm theo kiểu công chúa hay xốc cô ấy lên vai?
Đạo diễn Hồ suy nghĩ:
- Ẵm công chúa đi cho lãng mạn.

Trà Dụ lại không cho rằng như vậy, anh thử kiến nghị:
- Ma thần Tần Du có dục vọng chứ không có tình cảm với Tang Lạc, cháu nghĩ hắn sẽ hung hăng vác nàng ta trên vai vào phòng rồi lăn giường liền.
Biên kịch đứng bên cạnh nghe anh nói cũng có lí liền tán thành.
Tần Du vác Tang Lạc trên vai, mặc nàng đấm đánh lưng hắn, hắn vác nàng một đường vào thẳng phòng của mình.
Chiếc giường lớn được đặt ở trung tâm phòng, xung quanh là rèm lụa màu tím sẫm, hắn quăng nàng xuống giường lót bông mềm mại, rồi đè lên cơ thể nhỏ bé của nàng.
Tần Du hôn lên môi nàng, gặm nhẹ đôi môi, cắn nhẹ vào môi dưới nàng, dùng răng nanh của mình ma sát môi đỏ, lưỡi hắn từ từ trườn vào trong miệng nàng, quấn quýt triền miên.
Y phục quăng khắp dưới đất, rèm cũng đã được buông lỏng xuống, nửa che đi bóng dáng của hai người trên giường.
Cảnh quay này quay ba lần mới xong, chủ yếu là do Lục Phiêu Diêu muốn quay cảnh hôn bằng cái lợi dụng góc máy, đạo diễn thấy cô ngại nên cũng đáp ứng.

Cuối cùng thành quả phân cảnh ấy rất sượng, nên bọn họ quay về đóng cảnh hôn thật.
Lục Phiêu Diêu biết chỉ có mình để tâm đến nụ hôn ấy, còn anh chắc là đã quen rồi.
Nhưng cô sẽ không biết được, anh thật ra rất ít quay cảnh hôn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận