Chợt tên thuộc hạ thân kín của Tần Du xuất hiện, hắn ta nói khẽ vào tai Tần Du.
Nàng thấy vẻ mặt của Tần Du xấu đi, chân mày chau lại, có vẻ rất tức giận.
Hắn không nói lời nào với nàng đã rời đi liền, Tang Lạc ngẩn ngơ nhìn bóng lưng hắn dần dần xa, cô khó hiểu nhăn mày:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Cảnh của Lục Phiêu Diêu đến đây dừng.
Cô nhanh chóng chạy ra ngoài khỏi máy quay.
Ngồi trên ghế đợi, Lục Phiêu Diêu chăm chú nhìn Trà Dụ đang đối diễn với nam chính.
Cảnh quay này là cảnh nam chính đánh cắp con dấu của ma thần Tần Du nhưng bị phát hiện, Tần Du liền đến giết nam chính lấy lại con dấu.
Đây là cảnh quay giúp thúc đẩy mạch phim cũng như thúc đẩy tuyến tình cảm giữa nam chính và nữ chính, đồng thời cũng thúc đẩy tuyến tình cảm giữa Tần Du và Tang Lạc.
Nam chính trên tay là thanh giáo dài màu xám bạc, đầu giáo nhọn, chỗ nối giữa thân giáo mà mũi giáo được buột dây màu đỏ nổi bật.
Y phục của anh ta màu xanh dương nhạt pha trộn cùng màu bạc, khí chất công tử nhà lành lại hòa lẫn với khí chất hiên ngang lẫm liệt.
Gương mặt nam chính thiên hướng ôn nhu, hoàn toàn đối lập với Tần Du.
Tần Du dùng song kiếm, đuôi kiếm của hắn màu đen huyền như con ngươi của hắn.
So với vẻ hiên ngang chính đạo của nam chính thì Tần Du mang một loại khí chất ngạo nghễ tàn ác cùng tự phụ.
Hắn nhìn nam chính như một con kiến nhỏ, chỉ cần nhấc chân liền giẫm đạp được.
Cho đến khi hai người giao đấu, nếu hắn là tự lĩnh hội được các chiêu thức thì nam chính là được dạy dỗ đàng hoàng.
Ngày lúc đầu hai người ở phía cân tài cân sức.
Tần Du nhếch mép cười, lâu lắm rồi hắn mới gặp một người có năng lực mạnh như nam chính.
Càng lúc về sau, Tần Du dần chiếm thế thượng phong, hắn đánh bay thanh giáo trường của nam chính, lưỡi kiếm nhọn bén của hắn chỉa về phía cổ của nam chính:
- Ngươi thua rồi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2.
Không Biết Bao Giờ Gặp Lại
3.
Thế Giới Song Song
4.
Mượn Giống Sinh Con
=====================================
Con dấu được hắn lấy lại, Tần Du ngắm nghía nam chính, trong lòng cũng có chút tiếc, lên tiếng:
- Tên nhóc nhà ngươi nếu không muốn chết thì làm thuộc hạ ta đi.
Chẳng hiểu sao nam chính lúc này lại bật cười lớn, Tần Du nhìn hắn bằng đôi mắt kì thị.
Chợt một cây tên nhọn xẹt ngang tay Tần Du, hắn anh chóng lách người né tránh, vừa quay đầu thì nam chính đã được nữ chính cứu đi.
Tần Du vươn tay siết lấy vết thương trên cánh tay, nghiến răng.
Lần này quả thật là do hắn qua sơ suất, cứ nghĩ tên nhãi răng này dễ giải quyết.
Vết thương trên tay hắn dần chuyển thành màu đen, Tần Du cau mày:
- Tên này có độc.
Mau hồi phủ.
Tang Lạc hay tin hắn trở về liền nhanh chóng ra đón thì biết tin hắn bị bắn trọng thương.
Nàng rối rắm đứng bên ngoài phòng mà không tiến vào.
Giờ nàng nên chớp cơ hội này để giết chết hắn luôn hay lợi dụng cơ hội này để lấy lòng tin hắn.
Nhìn những tỳ nữ cùng thị vệ trong phủ với khả năng di chuyển nhanh nhẹn, liền biết bọn họ đều được đào tạo không tồi.
Tang Lạc siết chặt nắm tay, quyết định sẽ thực hiện cách thứ hai.
Tần Du nửa dựa lưng lên thành giường, nghiêng đầu nhìn vết thương chuyển màu đen cùng mùi tanh tưởi, ánh mắt hắn đầy lạnh nhạt.
Có lẽ đây là lần thứ hai Tang Lạc thấy hắn như vậy.
Tần Du thấy nàng xuất hiện liền ra lệnh mấy người còn lại trong phòng rời đi, duy chỉ có thuộc hạ thân kín của hắn là âm thầm ở lại phòng, Tang Lạc cũng biết sự tồn tại của tên thuộc hạ đó và nàng cũng biết Tần Du chưa thật sự tháo bỏ phòng bị đối với nàng.
Tang Lạc ngồi xuống cạnh hắn, nàng vươn tay chạm vào vết thương vừa mới thoa thuốc, khẽ cắn môi:
- Vết thương của chàng đau lắm không?
Tần Du trả lời sự thật:
- Không đau như nàng nghĩ đâu.
Tang Lạc khẽ cuối đầu, đối mắt với vết thương trên tay hắn, dưới sự hoài nghi của Tần Du, nàng hơi chu môi, thổi nhẹ lên vết thương.
Làn gió nhẹ mát quẹt qua vết thương khiến Tần Du hơi sởn gáy, anh khó hiểu nhìn nàng thì nghe Tang Lạc lên tiếng giải thích:
- Hồi nhỏ, khi thiếp bị thương hay té ngã, mẫu thân liền sẽ thổi thổi, như vậy đau sẽ bay đi.
Tần Du khẽ cười, hắn vươn tay xoa tóc nàng, động tác thuần phục lại rất dịu dàng:
- Ừm, quả thật bớt đau rất nhiều.
Hắn nhìn nàng nỗ lực thổi thổi vết thương, bất giác lên tiếng tò mò:
- Mẫu thân nàng đâu? Có muốn rước bà ấy vào phủ không?
Động tác của Tang Lạc khựng lại, lát sau cô mới lên tiếng đáp:
- Mất rồi.
Hắn phát ra tiếng từ cổ họng:
- Hửm?
Tang Lạc thả chậm giọng, gằn từ chữ:
- Bà ấy bị một tên điên giết.
Tần Du hiểu nỗi đau mất mẫu thân, dù hắn và mẫu thân hắn chẳng thân thiết gì nhau, mối quan hệ giữa hai người chỉ có thể coi là trên quan hệ người lạ một chút:
- Nàng muốn báo thù không? Ta giúp nàng.
Tang Lạc lấy băng vải trắng bên cạnh băng vết thương của Tần Du lại, buột một cái nơ xinh xắn:
- Không cần đâu? Thiếp có thể tự làm..