Tới tận tối Lục Phiêu Diêu cũng không rời khỏi phòng, cô tự khóa cửa từ bên trong, anh biết nhưng cũng không nói gì.
Trà Dụ bên ngoài đang xem một bộ phim điện ảnh mà anh khá hứng thú.
Nội dung phim đại khái xoay quanh nhân vật nam chính, nam chính là một tên tội phạm trốn ngục, lẩn trốn rất lâu tới lúc tưởng chừng mọi người đã quên mất hắn ta thì bất chợt hắn ta lại ra đầu thú, đầu thú vì nữ nhân hắn ta yêu...
Anh vươn tay tắt ti vi, thuận tiện nắm lấy chiếc điện thoại đã reo vang từ nãy tới giờ.
Anh chậm chạp trả lời đầu bên kia, lười biếng phản ứng cho tới khi nghĩ đến chuyện gì đó, anh liền hào hứng đáp ứng người ở đầu dây bên kia:
- Được, ngày mai con về.
Chợt cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Lục Phiêu Diêu vốn tính giả vờ không nghe thấy thì giọng anh vang lên:
- Ngày mai chuẩn bị cùng tôi về nhà chính.
Lục Phiêu Diêu nghe hai chữ " nhà chính " liền cảm thấy không ổn thì nghe thấy anh nói tiếp:
- Gặp mặt gia đình tôi.
Cô liền nhanh chóng từ chối:
- Không đi.
Trà Dụ thâm thúy nhìn cửa phòng như muốn nhìn xuyên vào trong phòng:
- Phiêu Diêu, em không có quyền quyết định, đây là mệnh lệnh.
Như cảm thấy bản thân hơi đe dọa cô quá, anh liền lên tiếng:
- Nếu em làm tốt, tôi thả em ra ngoài.
Lúc này cô mới chịu mở cửa cho anh:
- Cha mẹ anh...tính cách thế nào?
Trà Dụ tự nhiên đi vào trong phòng, ngồi đối diện cô:
- Không rõ, em tùy ý ứng phó với họ, không ổn thì tôi giúp em.
Lục Phiêu Diêu gật đầu:
- Vậy anh ra ngoài đi, tôi muốn ngủ một mình.
Anh bĩu môi nhìn cô, trêu chọc nói:
- Nhưng đây hình như là phòng của tôi.
Cô giận dỗi nhìn anh, quay lưng liền leo xuống giường, thấy vậy anh liền vươn tay níu cô lại:
- Rồi rồi.
Để tôi ra ngoài.
Trà Dụ còn lịch sự giúp cô đóng cửa phòng lại nhẹ nhàng.
Đêm hôm ấy, cả hai đều mơ thấy giấc mộng, nhưng người là mộng đẹp, kẻ là ác mộng.
Sáng hôm sau, Lục Phiêu Diêu cân nhắc giữa bộ váy màu hồng đào và bộ váy màu hồng phấn nhạt, đắn đo một hồi thì cô quyết định lấy bộ váy màu hồng đào.
Váy dài ngang gối, cổ áo hình chữ U tinh tế khoe ra xương quai xanh của cô.
Đằng sau eo váy làm từ chun nên dễ dàng ôm sát lấy phần eo thon của cô, càng tôn lên vóc dáng xinh đẹp của Lục Phiêu Diêu.
Trà Dụ vốn đã đợi cô ở ngoài phòng, thấy cô bước ra, anh mỉm cười vươn tay về phía cô nhưng Lục Phiêu Diêu chỉ hờ hững lướt qua người anh.
Xe chẳng mấy chốc đã đã rời khỏi chung cư, Trà Dụ dừng xe trước một cửa tiệm bánh, anh quay đầu nhìn cô đang ngồi ở ghế phụ:
- Xuống xe.
Lục Phiêu Diêu cứ tưởng là tới nơi, nào ngờ là anh muốn mua bánh về nhà.
Hai người sánh vai cùng vào tiệm bánh, chẳng mấy chốc đã thu hút ánh nhìn.
Lục Phiêu Diêu vốn không quá nổi tiếng nên cũng không có nhiều người biết đến, còn Trà Dụ thì sớm đã đeo khẩu trang cùng kính cận.
Dù vậy khí chất của hai người vẫn khiến những người xung quanh bàn tán.
Nữ xinh đẹp dịu dàng động lòng người, nam chỉ với chiếc áo sơ mi màu xám tro cùng với quần tây đen đã khiến người khác chỉ dám ngắm mà không dám tới gần.
Lần này Trà Dụ khá chỉn chu, tóc anh chia bảy ba, phần tóc nhiều được vuốt lên, lộ ra phần trán đĩnh đạc.
Lục Phiêu Diêu vốn không ưa anh nhưng cũng phải công nhận là anh thật sự rất hút mắt người nhìn.
Hai người lựa bánh của rất nhanh, mới đó đã đến quầy thanh toán.
Nữ nhân viên thanh toán ngại ngùng nhìn anh:
- Em có thể kết bạn Facebook với anh không?
Lục Phiêu Diêu vốn đang tò mò anh sẽ phản ứng thế nào, còn anh thì rất bình tĩnh quăng nồi qua cô:
- Xin lỗi, vợ tôi dễ ghen lắm.
Cô liếc mắt nhìn anh, trong lòng thầm đánh anh một ngàn cái!?
Hai người mới đó đã đến nhà chính của anh, Trà Dụ tự động nắm lấy tay cô, dắt cô vào nhà.
Trên bàn ăn chia ra ranh giới nam nữ, Lục Phiêu Diêu ngại ngùng ngồi cạnh mẹ của anh.
Bà Trà từ lúc gặp cô liền rất niềm nở, còn ông Trà thì không bộc lộ quá nhiều cảm xúc.
Lục Phiêu Diêu đang ăn miếng sườn do anh gắp thì nghe thấy bà Trà hỏi:
- Thế Diêu Diêu đang làm nghề gì?
Cô vội vàng nhai nuốt liền trả lời:
- Cháu đang là một diễn viên mới ạ.
Bà Trà nghe vậy thì gật gù:
- Diễn viên cũng tốt, có điều nào không hiểu thì cháu cứ hỏi Du Du, thằng nhỏ chả giỏi gì ngoài diễn xuất đâu.
Lục Phiêu Diêu lẩm bẩm:
- Du Du?
Trà Dụ đang ăn mà nghe thấy mẹ mình " khen " liền dừng đũa, khinh miệt cười.
Chả giỏi gì ngoài diễn xuất?
Vậy đóng giải thưởng từ lĩnh vực khoa học tới văn học, nghệ thuật, thể thao chưng trong kho là của vong à?
Mẹ người ta thì thiếu điều đem đống giải thưởng khoe cho cả thế giới, mẹ anh lại quăng chúng vào trong kho chỉ để người lớn trong gia đình ngắm.
Mẹ anh còn nói là sợ mấy đứa trẻ trong nhà thấy liền sẽ áp lực..