Cánh môi của Lục Phiêu Diêu bị ngón tay của anh tách ra, anh nắm lấy lưỡi của cô, vờn như vờn mồi.
Trà Dụ khẽ nghiêng đầu, đôi mắt sâu hút nhìn cô:
- Em nói giúp tôi kia mà, tôi còn chưa ra đâu đấy.
Ngồi dậy nào.
Một tay anh choàng qua tấm lưng cánh bướm mỏng manh của cô, phụ giúp cô ngồi dậy.
Ở nơi gắn kết vẫn chưa rời ra, người cô đu trên người anh như một chú gấu Koala lười biếng.
Trà Dụ đứng dậy rời khỏi giường, từng bước đi về phía ti vi, bật lên cảnh giao hợp giữa hai người.
Âm thanh ngợi tình vang vọng trong căn phòng cách âm này, cả gương mặt Lục Phiêu Diêu đỏ bừng, cô vùi mặt vào hõm cổ anh:
- Tắt đi.
Anh đáp:
- Sao phải tắt? Hay em sợ cô ta hơn em?
Anh không đợi cô đáp mà tự trả lời:
- Nhưng mà tôi vẫn thích nghe giọng em rên hơn.
Với tư thế này, vật cứng của anh như đâm sâu hơn, đôi tay anh nắm lấy cặp đào to tròn của cô, không ngừng va đập cơ thể anh với cơ thể cô tạo thành âm thanh nhạy cảm.
Cậu em của anh khẽ giật, động tác của anh cũng dần di chuyển nhanh hơn.
Trà Dụ nghiêng đầu thì thầm vào tai cô:
- Phiêu Diêu, siết chặt nơi đó nào.
Ngậm lấy thứ của tôi đi.
Lục Phiêu Diêu lại theo quán tính mà nghe theo lời anh, nơi ấy vừa siết chặt lấy cậu em thì bất ngờ anh buông tay đỡ lấy cặp đào ra.
A.
Lục Phiêu Diêu vội vã vươn tay ôm lấy cổ anh, cả cơ thể cô hoàn toàn phụ thuộc vào cậu em của anh.
Vật cứng anh mạnh mẽ đâm vào sâu bên trong, chạm vào nơi sâu nhất của cô.
Cô hét lên, hai mắt mở to, chân đưa lên cao, không ngừng hét:
- Sâu quá rồi.
Lúc này anh mới phát tiết, bắn ra luồng dịch bạch đặc sệt vào bên trong cô, anh khẽ nói:
- Nuốt giỏi lắm.
Anh vươn tay đỡ lấy cô, nhìn cô như hồn xiêu phách lạc:
- Sao? Không nghe thấy gì nữa rồi à?
Lục Phiêu Diêu không lên tiếng đáp, cả cơ thể cô như treo lơ lửng trên chính tầng mây.
Trà Dụ đặt cô lên giường, nhìn cơ thể xinh đẹp bày ra trước mắt nhìn, anh khẽ nuốt nước bọt.
Bàn tay thon dài của anh du tẩu trên đôi gò má của cô, di chuyển đến đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, xuống dưới nữa là eo nhỏ.
Trà Dụ cúi mắt nhìn, ánh mắt anh tà tà, giọng nói vang lên:
- Ồ, đây là thứ tôi đã bắn vào trong em sao? Để tôi giúp em lấy chúng ra.
Ngón tay anh luồn vào lên trong khe nhỏ của cô, Lục Phiêu Diêu lúc này mới hơi tỉnh táo, cô bị hành động của anh mà hết hồn đem chân khép lại.
Anh tách đùi cô ra, ngón tay moi móc lấy bên trong:
- Phải lấy ra thì mới đi ngủ được.
Nói rồi hai ngón tay của anh càn quấy bên trong của cô, vì vừa trải qua chuyện ấy nên bên trong cô mềm như miếng đậu hũ non.
Trà Dụ moi lấy dịch bạch ra thì ít mà chọc cho cô cao trào thì nhiều.
Đến lúc Lục Phiêu Diêu đạt cao trào lần thứ ba thì anh mới lấy xong đám dịch bạch ra ngoài.
Cô bị anh bế đi tắm, chỉ làm sạch cơ thể qua loa rồi đưa cô lên giường lại.
Lục Phiêu Diêu mệt đến mức vừa lên giường đã ngủ ngon lành.
Còn anh vẫn chưa buồn ngủ, anh ngồi trên mép giường, vươn tay vén tóc cô, gương mặt cô gái mềm mại khác hoàn toàn với da của anh.
Trà Dụ tung hoành trong giới giải trí cũng không ngắn, làm sao có thể không biết thủ đoạn hạ thuốc để lên giường này.
Nhìn cô gái đang ngủ, anh khẽ mỉm cười.
Nhưng có cơ hội làm thịt cô ấy thì dại gì mà anh không uống ly rượu vang được mời ấy.
Trà Dụ lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lí của mình.
Lưu Khả Túc lúc này còn đang miệt mài giải quyết đống vấn đề của công ty, cậu quyết tâm dùng sức khỏe đổi lấy tiền tài.
Thấy giám đốc của mình gọi đến, chân mày cậu khẽ nhíu lại:
- Giám đốc Trà?
Anh lên tiếng:
- Đem xe đến tiệc rượu đón tôi, đem thêm áo dạ đến.
Lưu Khả Túc nghe vậy liến muốn lên tiếng hỏi thì bị anh cảnh cáo:
- Không được nhiều chuyện.
Vốn muốn hỏi anh xé quần áo con gái nhà người ta hay gì mà cần áo dạ thì cậu im lặng cúp máy.
Sau đó phóng xe nhanh chóng đến đón anh.
Trà Dụ chỉnh lại áo sơ mi vào quần tây đen, áo ngoài được anh vắt lên khủy tay.
Lưu Khả Túc đưa áo dạ cho anh, Trà Dụ lấy áo dạ khoác lên người cô, ẵm cô rời khỏi tiệc rượu.
Chiếc xe từ từ lăn bánh di chuyển, xe phóng nhanh về phía chung cư anh ở.
Đầu Lục Phiêu Diêu nghiêng ngả, lắc lư thì bị anh ép dựa lên ngực mình.
Lúc này Lưu Khả Túc mới nhớ ra chuyện quan trọng cần nói:
- Diệc Dương về rồi giám đốc.
Diệc Dương, tên anh họ của anh, đồng thời là kẻ đối đầu hàng đầu của anh.
Trà Dụ và Diệc Dương luôn là đối tượng bị so sánh đầu tiên của các cô dì chú bác trong đại gia đình.
Vì vậy dù là anh em nhưng Trà Dụ và Diệc Dương chả thân thiết nhau là mấy, thậm chí là có chút không ưa nhau.
.