Nguyên đêm ấy, cô an tỉnh ngủ trong lòng anh.
Trà Dụ một tay đặt trên eo cô, một tay lót để cô gối đầu, anh khép mắt, chốc lát lại rơi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Lục Phiêu Diêu chẳng còn mấy bất ngờ khi thức dậy là ngực của anh đập vào mắt mình.
Cô trở mình, từ từ ngồi dậy.
Lúc này vang lên giọng nói còn chút ngái ngủ của anh:
- Đi đâu?
Cô bước xuống giường, lên tiếng đáp:
- Đi mua đồ ăn sáng.
Trà Dụ nghiêng người, trong cổ họng phát ra tiếng hừ hừ, cô quay đầu nhìn anh, thắc mắc:
- Anh không dậy sao?
Anh nhàn nhạt đáp:
- Tê tay, dậy không nổi.
Lục Phiêu Diêu nhìn cánh tay bị mình nằm lên, cô vô tình bật cười.
Anh liếc mắt nhìn cô:
- Cười cái gì? Còn không phải tại em sao?
Cô nhún vai:
- Là tôi bắt anh phải đưa tay cho tôi nằm lên sao?
Trà Dụ hít mũi, quay đầu không thèm đếm xỉa tới cô:
- Hừ.
Cô tặc lưỡi một tiếng, quay người đi về phía cửa, tay vừa đặt lên nắm cửa, cô nghiêng đầu nhìn anh:
- Anh có muốn ăn sáng chung không?
Anh ngoảnh mặt về phía bên kia, nghe cô nói cũng không thèm lên tiếng.
Cho đến khi cửa mở, cô mới nghe tiếng anh nói:
- Ăn.
Lục Phiêu Diêu nhịn không được mà bật cười, lên tiếng:
- Miệng cứng tâm mềm.
Trà Dụ len lén đưa mắt nhìn cô rời khỏi phòng, khóe miệng anh từ từ nhếch lên, vui vẻ kéo chăn đắp lên che cả gương mặt.
Lục Phiêu Diêu tắm rửa xong thì đi mua đồ ăn sáng.
Trà Dụ vì mùi thơm mà tắm nhanh hơn bình thường, nhanh chóng đi về phía bàn ăn.
Trên bàn bày biện đơn giản, chỉ có há cảo, trứng luộc cùng một ly nước cam tươi ép.
Anh ngồi đối diện cô, đưa tay nhận lấy đôi đũa mà cô đưa, gắp một miếng há cảo cho vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, sau đó đổi sang ăn trứng, cuối cùng là uống sạch ly nước cam.
Lục Phiêu Diêu chăm chú nhìn anh ăn, cô quả thật không thể dối lòng, Trà Dụ quả thật là hồng nhan họa thủy.
Nhìn anh ăn thôi cô cũng thấy vui mắt rồi.
Trà Dụ ăn xong thì đứng dậy, anh thu dọn đồ đạc trên bàn xong thì đi về phía phòng của anh.
Lục Phiêu Diêu còn đang uống ly nước cam của mình thì nghe anh hỏi:
- Em thích hoa không?
Cô theo quán tính đáp:
- Thích.
Nói xong cô mới phát hiện điều gì đó liền hỏi anh:
- Anh tính mua tặng tôi à?
Trà Dụ cười, phán:
- Em mơ đi.
Hôm nay cô có lịch trình, đến quay quảng cáo về hãng kẹo trà xanh mới ra mắt.
Giữa trưa thì quản lí Bạch Lê đến đón cô.
Trường quay trông khá mướt mắt, vườn trà được dựng lên, trên bàn còn có khá nhiều viên kẹo màu xanh lá đẹp mắt, trên bao bì có lá trà cùng sữa tươi, còn có chú gấu trúc xinh xắn.
Đạo diễn đang bàn bạc với người quay phim, còn cô thì đang đứng cạnh bàn kẹo.
Lục Phiêu Diêu nhìn nhân viên đạo cụ đi ngang mình thì nghe thấy chị ấy nói:
- Kẹo hàng thật giá thật đấy, em có muốn ăn thử không?
Cô gật đầu liền xé vỏ kẹo ra, viên kẹo tròn tròn màu xanh sữa, mùi trà xanh tỏa ra, vừa ngậm vào miệng.
Lục Phiêu Diêu bất ngờ, khóe miệng liền cong lên:
- Ngon quá.
Viên kẹo vừa thơm mùi trà xanh pha lẫn mùi sữa, ngọt ngọt lại có chút đắng nhẹ của trà xanh.
Đạo diễn hài lòng hô:
- Cắt.
Lục Phiêu Diêu bất ngờ quay đầu nhìn về phía máy quay:
- Dạ?
Đạo diễn giơ ngón cái về phía cô, sau đó nói với bên hậu kì:
- Giữ cảnh này lại.
Cô rơi vào trạng thái hoang mang rồi bị đưa về phía vườn trà được dựng trong ngay phông xanh.
Đạo diễn chỉ về phía bục gỗ đặt giữa vườn trà:
- Em đứng lên đây, tùy tiện múa may vài đường là được.
Mặt nhớ vui lên nhá.
Cô nghe vậy liền ngoan ngoãn gật đầu.
Đứng trên bục gỗ, cô khẽ kiểng chân, xoay một vòng tròn, tà váy màu trắng sữa tung lên, lướt qua hàng trà màu xanh ấy, cô nhẹ nghiêng eo, bàn tay đưa ra lướt ngang lá trà non.
Khung cảnh ấy, rất đẹp.
Cảnh quay hôm nay có lẽ là đơn giản nhất mà cô từng quay.
Vừa về nhà, cô liền xem tập phim Khai Quang được chiếu hôm nay.
Tập này sự xuất hiện của Tang Lạc khá ít, đa phần là xuất hiện cùng phụ mẫu của Tang Lạc.
Hậu kì hình như có cắt ghép, có một số phân cảnh đã bị cắt mất.
Lục Phiêu Diêu chăm chú nhìn màn hình ti vi, cô thật sự ấn tượng mới khả năng diễn xuất của nữ chính bộ phim Khai Quanh, từng ánh mắt, cử chỉ, lời thoại đều được biểu hiện rất tốt.
Cô xem chăm chú tới mức cửa mở cũng không phát hiện ra.
Trà Dụ đi về phía cô, yên lặng đứng sau lưng cô.
Lục Phiêu Diêu xem xong, vươn tay lấy điều khiển tắt ti vi, vừa quay người thì thấy anh, cô hết hồn mà giật bắn người.
Cô nhìn chằm chằm anh, nhất là thứ trên tay anh.
Trà Dụ đưa đóa hoa hồng đỏ rực về phía cô:
- Tặng em.
Cô đưa ngón tay chỉ bản thân:
- Tặng tôi? Chẳng phải sáng anh nói không tặng sao?
Anh thảy bó hoa vào lòng cô, nhàn nhạt đáp:
- Em không nhận thì vứt thùng rác đi.
Cô cúi đầu nhìn bó hoa được gói kĩ càng, xinh đẹp trong lòng mình, vui vẻ lên tiếng:
- Cảm ơn anh..