“Hay là… hai đứa gạo nấu thành cơm rồi.” Chu Thiên Uyển hết nhìn con trai
rồi nhìn sang con dâu, nói.
“Gạo nấu thành cơm? Ôi mẹ ơi.
Con và Diệp không có gì hết.” Lâm Quốc
Sinh xoa mũi mình, trả lời.
“Sinh.
Sao lại nói chuyện vô trách nhiệm vậy? Mẹ chưa từng dạy con không
được đáng mặt đàn ông.
Con có được Diệp làm vợ rồi.
Con phải chịu trách
nhiệm với con bé suốt đời.”
“Cô ấy dậy là đổ tội con cưỡng bức, chẳng chịu nghe gì cả.”
“Ai mà biết được.
Mở mắt là đã thấy tôi và anh hôn nhau.”
“Hả? Hôn?” Lâm Ái Ái và Chu Thiên Uyển cùng tròn mắt.
Lâm Ái Ái nói,
giọng vui vẻ.
“Anh Sinh hôn chị Diệp sao? Dù không có gì nhưng cũng sắp
sắp rồi mẹ.
Ta không nên vội vào vậy đó mẹ.”
“Ái, em nói thế nghĩa là sao?” Phó Nhã Diệp nhìn Lâm Ái Ái với vẻ nghi hoặc.
“Ờ, thì… em nói nhầm.
Em định nói là may là em và mẹ vào trước… trước
khi chuyện đi quá xa.
Phải không mẹ?” Lâm Ái Ái cười trừ.
“Mẹ ơi.
Chuyện là thế này.
Diệp là người kéo con tới, con đang đứng hẳn
hoi.”
“Nhưng cũng lạ thật.
Sinh là đàn ông trưởng thành nhưng bị Diệp là cô gái
nhỏ bé kéo vào hôn.” Chu Thiên Uyển nhìn Lâm Quốc Sinh, vòng tay nhíu
mày.
“Đúng thật.
Anh là kẻ cơ hội.” Phó Nhã Diệp chỉ tay vào người Lâm Quốc
Sinh.
“Thì… khi đó tôi không kịp phòng bị.” Ba người họ nhìn Lâm Quốc Sinh
không rời mắt, anh cuống quýt giải thích.
“Này.
Mọi người đừng có nhìn tôi
như thế.
Tôi không có lợi dụng cơ hội với cô.
Mẹ ơi.
Con không có đâu mẹ.
Mọi người đừng nhìn tôi thế nữa.
Dừng lại ngay.
Thôi nói chuyện này nữa đi.
Đừng nghĩ nữa.
Này Diệp.
Cô trễ giờ làm việc lắm rồi đó.”
Một lát, Phó Nhã Diệp và Lâm Quốc Sinh có mặt tại công ty.
Lâm Quốc Sinh
đi trước, vừa đi vừa nói.
“Công việc của cô là thư ký.
Tôi đi đâu cô phải theo
đo, tôi sai gì phải làm nấy, không được kêu ca hay than vãn.”
Phó Nhã Diệp bĩu môi.
“Khỏi phải bĩu môi.”
“Có mắt ở sau gáy chắc?”
“Không có.
Nhưng tôi biết thừa tính cách cô.
Cô được nghỉ không quá một
tiếng.” Vào phòng, Lam Quốc Sinh đưa cho Phó Nhã Diệp một xấp tài liệu,
nói.
“Đánh máy rồi in ra vì lát nữa có cuộc họp.”
Phó Nhã Diệp đón lấy xấp tài liệu dày cộm, môi trề ra.
“Lắm lời.”
May thay Lâm Quốc Sinh không nghe thấy.
“Tôi hy vọng là những công việc
này thạc sỹ tốt nghiệp nước ngoài như cô làm không khó nhỉ.”
“Ô.
Được thôi.
Quá đơn giản.
Dễ ợt.”
“Vậy thì làm đi.”
Phó Nhã Diệp vừa bước ra, Từ Chí Hàn cũng vừa đi vào.
Liếc nhìn chồng tài
liệu trên tay cô, anh hỏi Lâm Quốc Sinh.
“Cậu bắt cô ấy đánh hết cả đống đó
à?”
Lâm Quốc Sinh ngồi xuống ghế, thong thả nói.
“Sao mình không được làm?
Cô ấy giỏi lắm đó.
Cậu đánh giá khả năng của nhỏ này quá thấp rồi.”
“Mình thật thương cho cô ấy phải gặp kẻ xấu xa như cậu.”
“Cậu nói quá rồi đó.
Mình đã nói là không muốn kết hôn, cậu thừa biết.
Mình
sẽ khiến cô ấy phải đòi ly hôn với mình càng sớm càng tốt, đợi mà coi.” Nụ
cười tinh ranh nở trên môi Lâm Quốc Sinh.
Từ Chí Hàn bỗng thấy thương cảm cho Phó Nhã Diệp.
“Sinh.
Cậu làm vì mẹ
cậu chút không được à? Mẹ cậu chỉ còn thời gian một năm thôi đó.”
Lâm Quốc Sinh quay qua liếc mắt sắc như dao làm Từ Chí Hàn im bặt.
Cuối ngày, Phó Nhã Diệp đem tài liệu vào phòng làm việc đưa Lâm Quốc
Sinh kiểm tra.
Anh lật lật vài tờ rồi ném mạnh xuống bàn.
“Cô đánh sai hết
rồi.
Rốt cuộc cái bằng tốt nghiệp của cô là thật hay ảo vậy hả?”
“Tôi…”
“Cô tốt nghiệp Thạc Sĩ, tôi nghi ngờ đó.
Chỉ có mỗi việc đánh máy mà cô
cũng làm không xong thì sau này làm được việc gì.
Cứ coi như đây là lần
phạm lỗi đầu tiên, tôi sẽ tha cho cô.
Nhưng nếu có lần tiếp theo cô sẽ ăn đủ
đó, Diệp.”
“Tôi…”
Không để Phó Nhã Diệp nói hết câu, Lâm Quốc Sinh tiếp tục mắng nhiếc.
Thấy cô mấp máy môi định lên tiếng, anh nói luôn.
“Ra ngoài.”
Phó Nhã Diệp bước ra rồi đóng rầm cửa lại.
Cô muốn tìm cái gì đó để xả
giận mà không có đành vừa đi vừa chửi.
“Cái đồ xúi quẩy.
Đồ mặt ngựa.
Mặt
đáng ghét, đồ mặt trâu.
Tính tình khó ưa.
Tôi chả còn từ nào để chửi anh
nữa, tên Sinh kia.
Tính tình khó ưa, chả đáng mặt đàn ông.
Chả ra gì, tính
tình khó ưa.
Không ra gì.”
“Chị chửi anh Sinh hả?” Lâm Ái Ái cất giọng sau lưng Phó Nhã Diệp.
“Đúng thế.”
“Em chưa từng thấy ai mắng anh Sinh như chị cả.
Cùng lắm chị mắng anh
Sinh là dữ dằn.
Xấu xa.”
“Những lời đó còn quá nhẹ đối với anh trai em.” Phó Nhã Diệp hừ mũi.
“Em tin mà, trông mặt chị thì trông không dễ chịu gì.”
“Hả? Thật sao? Mặt chị khô thật.” Phó Nhã Diệp đưa tay sờ hai má mình,
giọng lo lắng.
“Cứ bình tĩnh nào.
Ăn gì cho đỡ đói đã.
Biết đâu sẽ thấy khá hơn.”
“Giờ chả có gì khiến chị cảm thấy khá hơn đâu.”
“Cam đoan là đồ ăn của em chắc chắn sẽ khiến chị thấy khá hơn.
Mẹ em đặt
hàng đó.
Mẹ nghĩ là anh Sinh chắc sẽ sai bảo chị làm việc.
Và đúng là như
vậy thật.
Sanwich bơ phô mai.” Lâm Ái Ái lấy đồ ăn từ trong túi xách ra đưa
cho Phó Nhã Diệp.
“Ô.
Trông có vẻ rất ngon.Thế thì… chị ăn nhé?” Phó Nhã Diệp ăn ngấu
nghiến rồi còn khen lấy khen để.
“Ngon quá.”
“Và đây nữa.
Nước ép ổi tươi.”
“Cảm ơn em.”
“Vâng.”
“Ngon lắm đó, ngang bằng trình độ ngôi sao Michelin đó.
Em mở cửa hàng
được rồi đấy.” Phó Nhã Diệp giơ ngón tay cái.
Lâm Ái Ái không giấu giếm, ưỡn ngực nói, vẻ tự tin.
“Em tốt nghiệp ở đó mà
và đang chuẩn bị trở thành đầu bếp làm đồ tráng miệng đây.”
Phó Nhã Diệp nheo mắt lại, nói.
“Chị đúng là khen bằng thừa rồi.
Ít nhất chắc
chắn chị sẽ được ăn đồ của em mỗi ngày rồi.”
“Rất sẵn lòng.” Lâm Ái Ái nói, giọng phấn khích.