La Mẫn Trang tát vào mặt Chu Thiên Uyển.
Cả hai giựt tóc nhau.
“Xin lỗi bố ngay.”
“Buông ra, buông ra.”
“Đi xin lỗi bố ngay, đi.
Xin lỗi bố ngay.”
Lâm Quốc Sinh và Lâm Quốc Hùng tới can ngăn hai người mẹ của mình ra.
“Dì buông ra đi.”
“Mẹ, mẹ ơi.
Mẹ, mẹ bình tĩnh đã.
Mẹ bình tĩnh.”
Phong Ánh Cẩm đập bàn.
“Dừng tay.
Dừng lại ngay.
Nếu chúng mày không
dừng lại, tao sẽ để luật sư đem tài sản ông Quốc Huy đi ủng hộ hết cho tổ chức
từ thiện.”
“Không được đâu.” La Mẫn Trang nói.
“Vậy thì về chỗ ngồi.
Mệnh ai nấy lo.”
Bọn họ ngừng cãi vã, ai về ghế nấy ngồi.
“Xong rồi chứ ông luật sư? Để giải tán hết đi.” Phong Ánh Cẩm quay sang luật
sư Trần.
“Chưa đâu.
Ông Quốc Huy còn căn dặn thêm một chuyện nữa.
Là chuyện quan
trọng.
Lâm Quốc Sinh sẽ giành được toàn bộ tài sản mà tôi đã lập ra.
Với điều
kiện rằng trong vòng 1 năm Sinh phải có người thừa kế cho dòng họ Lâm Quốc.
Nếu không tất cả những gì Sinh có được sẽ được chuyển cho Lâm Quốc Hùng
ngay lập tức.”
Luật sư Trần nói xong, biểu cảm của hai phe đối lập nhau.
Lâm Quốc Sinh u ám
còn Lâm Quốc Hùng thì hớn hở.
“Tôi tin rồi đó.
Lúc bố lập di chúc hoàn toàn tỉnh táo.” La Mẫn Trang cười tươi,
vẻ mặt và lời nói trái ngược hoàn toàn lúc đầu.
Buổi công bố di chúc kết thúc.
Ai về phòng nấy.
“Muốn con kiếm vợ? Nuôi bò còn dễ dàng hơn.” Lâm Quốc Sinh rầu rĩ nói.
“Này Sinh.
Là lúc chọc mẹ tức à? Kiểu gì con cũng phải kiếm vợ.
Và phải có
con trong năm nay.” Chu Thiên Uyển nói.
“Ôi mẹ ơi.
Mẹ nói cứ như bảo con đi kiếm chó về nuôi ấy.
Là vợ đó mẹ.
Không
dễ gặp được người ưng ý đâu.”
“Không dễ gặp được người ưng ý hay là con không chịu mở lòng cho ai đây?
Chuyện đã qua bao năm rồi.
Khi nào thì con mới quên đây?”
“Mẹ nghĩ chuyện này dễ quên được sao?” Lâm Quốc Sinh thở dài chán
chường.
“Sinh.
Mẹ biết không phải chuyện đơn giản.
Nhưng không phải lỗi của con.
Mẹ
không muốn chuyện này kìm chân con không thể đi tiếp.”
“Nhưng thật sự không thể lấy ai được nữa mà mẹ.”
“Mẹ cũng sẽ không để công ty rơi vào tay thằng Hùng.
Vì mẹ biết thằng Hùng
không thể quản lý được.
Sinh.
Ông đã gầy dựng công ty này khổ cực bao nhiêu
năm nên ông mới giao cho con.
Vì ông chắc chắn con có thể làm được.”
“Mẹ nói đúng đó, anh Sinh.
Có khi anh sẽ làm được theo lời ông.” Lâm Ái Ái xen
Vào
“Ok ạ.
Mẹ và Ái không phải lo đâu.
Con cũng yêu công ty này không kém ông.
Con sẽ không để nó rơi vào tay Hùng.
Tóm lại là con sẽ tìm cơ hội nói chuyện
với Hùng tốt hơn là con phải đi kiếm vợ.
Thống nhất vậy nhé.” Lâm Quốc Sinh
lên lầu.
“Sinh.
Quay lại nói chuyện với mẹ đã.
Nhìn đi.
Nhìn anh trai con kìa.
Ngang
bướng quá thể.” Chu Thiên Uyển lắc đầu nói.
---
Phía gia đình của La Mẫn Trang.
Bà cười đắc ý.
“Mẹ đúng hả lòng hả dạ thật khi
ông luật sư nói.”
“Mẹ có thể an tâm rồi.
Tập đoàn Lâm thị sẽ rơi vào tay con.
Vì kiếp này thằng
Sinh chả bao giờ yêu ai được nữa.
Con cứ ngồi chơi xơi nước.
Đợi thời gian
trôi qua.
Rồi khi nào hết 1 năm, con sẽ đuổi thằng Sinh xéo khỏi công ty chúng
ta.” Lâm Quốc Hùng rất mãn nguyện với suy nghĩ của mình.
“Tốt lắm con mẹ.” La Mẫn Trang vỗ vai con trai, vẻ tự hào.
---
Pose Beer club.
Lâm Ái Ái kéo tay Lâm Quốc Sinh đẩy cửa đi vào.
Anh hỏi.
“Ái.
Sao phải bắt anh
đưa tới?”
“Tại bạn em muốn gặp mặt anh.
Em khoe khoang nhiều lắm.
Về anh trai em.”
“Không phải là bắt tay với mẹ định ghép đôi cho anh chứ?”
“Đâu phải.
Em biết là anh không thích phụ nữ.”
Lâm Quốc Sinh trừng mắt.
“Điên à? Không phải là không thích phụ nữa.
Nói cho
rõ ràng chút.”
“Em đùa thôi.
Trời, sao nghiêm túc quá vậy.” Lâm Ái Ái bật cười rồi bĩu môi.
Cô
dắt anh tới một chiếc bàn có hai cô gái đang ngồi, giới thiệu.
“Anh Sinh ơi.
Đây
là Linh và Hoa, bạn thân của em.”
“Xin chào.
Đẹp trai giống y lời Ái nói.
Thế… anh đã có bạn gái chưa?” Diêu Bội
Linh nheo mắt cười.
“Anh vẫn chưa có.
Và cũng không định sẽ có.
Độc thân thoải mái hơn nhiều.
Anh về trước nhé.” Lâm Quốc Sinh nói thẳng rồi định quay lưng thì cô em gái
kéo áo.
“Đợi đã anh.
Đừng vội về chứ.
Ngồi với bạn em đã.
Nhé, nhé? Một chút thôi
cũng được.
Nhé, nhé? Nào nào.
Ngồi trước đã.
Ngồi ở đây đi.” Lâm Ái Ái ấn
anh trai mình ngồi giữa hai cô bạn thân.
Một lát, Lâm Quốc Sinh nói đi vệ sinh.
Trong lúc đang giải quyết chuyện riêng tư
thì một cô gái tóc phủ mặt, dáng vẻ say khướt chạy ào vào.
Lâm Quốc Sinh
chợt rùng mình xoay lưng lại, nghiêng đầu lầm bầm.
“Chuyển giới à?”
Lâm Quốc Sinh kéo khóa quần đi đến vòi nước.
Cô gái kia đi theo, chạm tay lên
vai anh.
Anh rùng mình, né.
“Này.
Cô làm gì đấy? Tôi nói trước nhá.
Tôi không
thích người cùng giới.”
Cô gái gục đầu vào ngực Lâm Quốc Sinh.
Anh nắm hai vai đẩy cô ra.
Cô mở hé
mắt nhìn anh.
Gương mặt không góc chết, đường nét quá sức hoàn hảo, làn da
trắng ngần cùng đôi mắt tròn như hai viên pha lê khiến anh ngây người đôi chút.
Anh thì thầm.
“Là con gái mà.”
Cô gái ấy chính là Phó Nhã Diệp.
Nhận thấy cô sắp sửa nôn, Lâm Quốc Sinh hốt hoảng chỉ vào sọt rác.
“Úi cô,
đừng, đừng, đừng.
Đây này, bên này, bên này… nuốt vào luôn đó hả?” Anh trợn
mắt, lấy tay che miệng.
Cô gật gật rồi không nhịn được mà nôn lên người anh.
Anh cười không được
khóc không nổi.
Cô tỏ vẻ áy náy, ngồi bệt xuống đất, ngủ thiếp đi.
Lâm Quốc Sinh cởi áo lấy tay vốc nước lên chỗ bẩn, chà mạnh, lẩm nhẩm.
“Đúng là ngày đen đủi mà.”
Có hai người đàn ông bước vào nhìn thấy cô gái xinh đẹp đang ngủ thì có chút
ngạc nhiên và còn có ý định bế cô đi làm chuyện gì mà ai cũng biết.
Lâm Quốc
Sinh lên tiếng.
“Này, làm gì thế?”
Hai người đàn ông kia tưởng Phó Nhã Diệp là bạn gái của Lâm Quốc Sinh,
không muốn có thêm rắc rối nên bỏ đi.
Lâm Quốc Sinh bế cô lên, rời khỏi nhà
vệ sinh.