“Đúng vậy.
Trước đây, Băng xử lý tất cả phụ nữ tới gần Sinh mà chẳng hề
thương xót.
Chuyện cô gặp chỉ mới là bắt đầu.
Cô phải cẩn thận, đừng tới
gần với Băng.
Nhưng cô không phải lo đâu.
Dù sao tôi vẫn ở bên cô.”
“Vì cái gì chứ? Mẹ anh có vẻ đâu ưa gì tôi? Sao anh trông có lòng tốt với tôi
thế?” Phó Nhã Diệp hoài nghi.
“Đó là mẹ.
Còn đây là tôi.
Hai người khác nhau.
Thế… tôi nói với cô chuyện
hôm đó…”
“Chuyện tôi phải mang thai ấy hả? Tôi đã nói chuyện với dì… nói với mẹ
xong rồi.
Bà nói sẽ tìm cách giải quyết chuyện này.”
“Thế nào cơ?” Lâm Quốc Hùng dò xét hỏi.
“Mẹ nói cũng không biết nhưng tôi tin tưởng bà.
Bà không đời nào lợi dụng
tôi và hơn nữa, giờ tôi cũng không muốn mẹ suy nghĩ vì bà đang không
được khỏe.
Tôi không muốn bà nghĩ chuyện khác.
Giờ tôi muốn bà được
hạnh phúc nhất.”
“Đúng thật.
Bây giờ, chúng ta nên giúp dì ấy được hạnh phúc nhất.
Diệp.
Nếu cô có chuyện gì cần tôi giúp cứ nói với tôi.” Lâm Quốc Hùng tỏ ra thân
thiện cũng chỉ vì âm mưu của mình.
---
Quách Nguyên Băng chuẩn bị dao rón rén bước tới từ phía sau Phó Nhã
Diệp, đặt tay lên vai cô.
Cô giật mình, quay lại.
“Băng.” Thấy vẻ mặt Quách
Nguyên Băng khác lạ, cô bước lùi.
Nhưng cô càng lùi, Quách Nguyên Băng
càng tiến tới.
“Băng.
Có có chuyện gì thì cứ nói đi.
Cô khỏi phải bước tới.”
Lâm Ái Ái nhìn thấy Quách Nguyên Băng sợ cô làm chuyện gì đó không hay
với Phó Nhã Diệp bèn gọi cho Lâm Quốc Sinh.
Quách Nguyên Băng đưa con dao về phía Phó Nhã Diệp.
Cô sợ hãi.
“Này, cô
định làm gì? Ơi, Băng.
Tôi biết là cô rất thích anh Sinh.
Nhưng tình yêu là
chuyện không thể ngăn cấm được.” Rồi bỗng nhiên Quách Nguyên Băng
nắm chặt dao trong lòng bàn tay làm cho máu túa ra.
Cô định cắt cổ tay mình
thì Phó Nhã Diệp ngăn lại, cố giựt lấy con dao từ trong tay Quách Nguyên
Băng.
“Cô đừng làm chuyện điên rồ mà, Băng.
Đừng làm vậy, Băng.
Này, cô
bị điên gì thế hả? Trấn tĩnh lại chút đi.”
“Nếu Sinh không chọn tôi tôi cũng chẳng biết phải sống làm gì nữa.”
“Băng.”
“Buông ra.
Buông ra.”
Lâm Quốc Sinh, Lâm Ái Ái và Từ Chí Hàn cùng chạy tới.
Thấy vậy, Quách
Nguyên Băng buông tay rồi chạy tới chỗ Lâm Quốc Sinh, mếu máo.
“Anh
giúp em với.
Diệp định hại em.”
Lâm Quốc Sinh ngó sững Phó Nhã Diệp.
Cô còn sững người hơn cả anh.
“Tôi đâu có.
Tôi không có làm.” Phó Nhã Diệp thả con dao trong tay mình
xuống đất, lên tiếng thanh minh.
“Cô định nói là tôi tự hại mình à?” Quách Nguyên Băng nép vào người Lâm
Quốc Sinh, giả vờ sắp ngất.
“Sinh.
Em không chịu nổi nữa rồi.”
Lâm Quốc Sinh chau mày nhìn Phó Nhã Diệp rồi dìu Quách Nguyên Băng
đến bệnh viện.
“Diệp ơi.
Có sao không?” Từ Chí Hàn hỏi.
“Tôi không có làm đâu.
Tôi thật sự không có làm.” Phó Nhã Diệp lắc đầu,
không hiểu.
“Chuyện quái gì đây?”
---
“May là vết thương không sâu, không phải khâu.
Để tôi kê thuốc giảm đau,
thuốc chống viêm về nhà uống.
Nhờ bệnh nhân chăm sóc vết thương đừng
để bị dính nước.
Vài ngày thôi là khỏi.” Bác sĩ sau khi khử khám cho Quách
Nguyên Băng, nói với Lâm Quốc Sinh.
“Cảm ơn nhiều, bác sĩ.”
Lâm Quốc Sinh đưa Quách Nguyên Băng về nhà.
Cô nói, giọng sụt sịt.
“Anh
phải tin em.
Em không có tự hại mình.
Em không có bệnh hoạn tới vậy.
Diệp
gọi điện bảo em ra nói chuyện, em tưởng là sẽ nói chuyện để hiểu nhau
nhưng tới nơi Diệp cô ấy… nếu anh không tới chắc em chết mất.
Cảm ơn
anh nhé.”
“Ừ.
Tôi nghĩ em nên đi nghỉ đi.”
“Vâng.”
“Băng.”
“Vâng?”
“Đừng nói chuyện này cho ai biết đặc biệt là bà.
Tôi không muốn bà lo lắng.”
“Được ạ.
Em cũng đồng ý với anh.”
Sau khi Quách Nguyên Băng đi khỏi, Lâm Ái Ái hỏi anh trai.
“Anh có tin là chị
Diệp hại chị Băng không?”
“Rồi sẽ biết những gì Băng nói có phải sự thật hay không?” Lâm Quốc Sinh
tìm thấy điện thoại của Phó Nhã Diệp đang sạc bên cửa sổ.
Anh mở ra xem.
“Băng nói rằng Diệp gọi điện bảo cô ta ra nói chuyện.”
Lâm Ái Ái nhìn ké.
“Chị Diệp đâu có gọi cho ai từ sáng giờ đâu.”
“Nghĩa là Băng nói dối.”
“Đúng là xấu xa mà.
Chẳng phải bà nói chị Băng tốt hơn rồi sao, em nghĩ còn
nặng hơn trước nữa.
Thế… anh định làm gì tiếp?”
“Ta phải mau chóng tìm chứng cứ là Diệp không phải người làm vì anh tin
chắc chắn kiểu gì Băng cũng nói với bà.
Nếu bà biết Diệp sẽ bị đuổi khỏi
đây.”
---
Phó Nhã Diệp đi qua đi lại khiến Từ Chí Hàn chóng mặt, cất tiếng.
“Diệp.
Cứ
bình tĩnh đã rồi Sinh sẽ về thôi.”
“Sao bảo tôi ngồi bình tĩnh được? Nếu Băng bị làm sao thì tính sao đây
chứ?”
“Tôi nghĩ chắc không tới mức vậy đâu vì theo kinh nghiệm của tôi Băng là
loại phụ nữ thông minh.
Nhưng… cô ta thông minh kiểu xấu xa.
Chắc không
tới mức tự hại chết mình đâu.”
Hai anh em Lâm Quốc Sinh đi vào.
Phó Nhã Diệp hỏi ngay.
“Băng sao rồi?”
“An toàn, giờ về nhà rồi.”
“Chị Diệp ơi.
Chị Băng khăng khăng chị là người gọi chị ta tới để hãm hại.”
Lâm Ái Ái nói.
“Bị điên sao? Người như chị mà hại được ai.”
“Cô đúng là loại xấu xa mà.
Tôi đây thường xuyên hứng chịu.” Lâm Quốc
Sinh cười nhếch miệng.
“Anh nói vậy nghĩa là anh tin những gì Băng nói hả? Đúng rồi mà.
Tôi đâu có
mối quan hệ sâu sắc như hai người.
Sao đời tôi lại gặp phải chuyện xui xẻo
vậy chứ?”
“Sướt mướt xong chưa? Xong rồi để tôi còn nói.
Tôi vẫn chưa nói một lời là
tôi tin những gì Băng nói.
Tôi biết cô không phải người làm.”
“Thế sao anh không nói ngay từ đầu?”
“Tôi chỉ đợi coi cô diễn, xem cô diễn tới mức nào.
‘Sao cuộc đời tôi… lại xui
xẻo vậy chứ?’.” Lâm Quốc Sinh nhại lại giọng nói của Phó Nhã Diệp.
“Anh…” Phó Nhã Diệp xoắn quần xoắn áo đánh tới tấp lên người Lâm Quốc
Sinh.
“Đủ rồi.
Hai người đủ rồi đó.” Từ Chí Hàn can ngăn.
“Thôi nào.
Giờ chuyện
cần phải làm là mau tìm chứng cứ xác định cô không phải người làm.”
“Tìm chứng cứ kiểu gì chứ? Nơi đó chỉ có mỗi tôi và Băng với nhau.” Phó
Nhã Diệp vò đầu, ngồi xuống ghế cảm thấy rất khó để minh oan.