Lúc Phó Nhã Diệp và Quách Nguyên Băng giằng co, người hầu của La Mẫn
Trang là Tiểu Tuyết đã quay clip lại rồi gửi cho bà.
Phong Ánh Cẩm nhìn thấy hầu gái đem cơm cho Quách Nguyên Băng thì tới
phòng cô, hỏi.
“Băng.
Cháu không khỏe à?”
“Vâng.
Cháu cảm thấy hơi bị sốt.”
“Nói dối phải không? Cháu có biết là mình chẳng giỏi nói dối chút nào.
Nếu
còn yêu quý và tôn trọng bà thì kể đi.
Đã xảy ra chuyện gì?”
Quách Nguyên Băng kể lại rồi chìa ra bàn tay bị thương của mình, Phong
Ánh Cẩm định đi tìm Phó Nhã Diệp hỏi tội thì cô ngăn lại.
“Bà ơi.
Bà đừng đi
mà.
Để chuyện qua đi ạ.”
“Cháu có thể chấp nhận nhưng bà không chấp nhận.
Nó làm quá lắm rồi đó
tới mức giết cả nhau.
Nước ta có luật pháp đó.”
“Chắc Diệp không cố tình đâu.”
“Đừng có tin nó, con đó nó thủ đoạn.
Cháu không phải theo bà đâu.” Phong
Ánh Cẩm vẫn kiên quyết với ý định của mình.
Quách Nguyên Băng thầm
cười đắc ý.
Được A Tín báo cho biết trước, Lâm Quốc Sinh bảo Lâm Ái Ái đưa Phó Nhã
Diệp lên lầu.
Cô không chịu.
“Sao phải bảo tôi trốn đi chứ? Nếu tôi trốn đồng
nghĩa với tôi làm thật còn gì.”
“Giờ cô trốn hay ở lại thì hệ quả cũng như nhau thôi, bà sẽ nghĩ cô hại Băng
rồi và cũng khỏi tính cãi lại.
Ái.
Cấm để Diệp ra khỏi phòng, hiểu chưa?”
“Vâng.
Anh Sinh ơi.
Nếu mẹ về thì sao?”
Lâm Quốc Sinh dặn A Tín.
“Qua canh lối đi.
Nếu mẹ tôi về thì mau chóng gọi
cho Hàn.”
“Rõ.” A Tín đi thực hiện nhiệm vụ ngay.
Lâm Ái Ái và Phó Nhã Diệp vừa lên lầu thì Phong Ánh Cẩm sang.
Lâm Quốc
Sinh cười đon đả.
“Chào bà.
Ngọn gió nào đưa bà tới đây vậy?”
“Cơn gió giận dữ đó.
Thế con gây chuyện đó đang ở đâu?” Phong Ánh Cẩm
rất tức giận, hỏi thẳng.
“Ai con nhỏ gây chuyện ạ?”
“Cháu đừng có ra vẻ ngây thơ với bà.
Vợ cháu đó, đang ở đâu? Tìm ra đây.”
“Là… Diệp không có đây.
Cháu sai ra ngoài làm việc rồi.”
“Nói dối.”
“Bà ơi.
Nếu là chuyện của Băng thì cháu có thể khẳng định rằng Diệp không
phải người làm đâu.”
“Cháu thấy tận mắt à?”
“Không thấy ạ.”
“Không thấy sao giúp nó hả?”
“Cháu đâu có giúp đâu bà, nhưng mà… cháu thật sự dám chắc là Diệp
không phải người làm.
Bà ơi.
Cháu xin chút thời gian, cháu sẽ chứng minh
cho bà thấy là Băng tự hại mình.”
A Tín nhìn thấy Chu Thiên Uyển đi vào từ ngoài cổng liền chặn ra không cho
bà vô nhà.
Cậu lấy điện thoại ra định gọi cho Từ Chí Hàn thì bà giựt lấy.
“Lấy
điện thoại làm gì? Bên trong có chuyện gì à?”
“Cậu Sinh không có nhà.
Cô Ái đi chơi.
Tôi ở một mình, tình trạng bình
thường.
Thưa bà.”
“Có nói không hả?” Chu Thiên Uyển trừng mắt, lớn tiếng khiến A Tín giật
mình hoảng sợ vội kể đầu đuôi câu chuyện.
Bà bước vào, nói.
“Con biết toàn bộ mọi chuyện rồi.”
“Cũng tốt.
Cô sẽ xử lý mọi chuyện thay ta, đuổi con nhỏ Diệp đi khỏi ngay lập
tức và xử lý chuyện ly hôn với Sinh cho xong xuôi.
Ta không thích có đứa
cháu dâu thích cắn sau lưng người khác.” Phong Ánh Cẩm nói.
Lâm Ái Ái ghé sát tai vào cánh cửa, cố nghe.
“Mẹ về rồi.
Tiếng nhỏ lắm.
Không hiểu là đang nói gì.”
“Chị không chịu nổi cứ ở trong này được nữa.
Chị phải xuống dưới.”
“Không được.”
“Nhưng… chị không muốn mẹ phải gặp rắc rối vì chị.”
“Không được, kiểu gì chị cũng phải ở trong phòng này.
Anh Sinh dặn em rồi,
em không muốn bị mắng.
Nhé?”
Phó Nhã Diệp lừa Lâm Ái Ái rằng dưới sàn có chuột khiến cô nhìn quanh.
Thừa dịp, Phó Nhã Diệp mở cửa xuống nhà dưới.
Chu Thiên Uyển nói, chắc chắn.
“Con xin thề Diệp không phải người làm.
Dù
con không có mặt tại nơi xảy ra.
Nhưng Diệp không phải người có trái tim
độc ác.”
“Nhưng chẳng phải cô cũng mới quen biết nó à?”
“Đúng vậy.
Con vừa mới quen biết Diệp nNhưng con chưa từng chắc chắn
như vậy trước nay.
Mẹ ơi.
Con xin đó, cho con cơ hội tìm ra sự thật.”
“Con tới rồi đây.” Phó Nhã Diệp bước xuống cầu thang.
Lâm Ái Ái theo sau.
“Chẳng phải nãy nói với bà là sai cô ta đi làm việc mà.
Giờ cháu bắt đầu nói
dối bà rồi hả?” Phong Ánh Cẩm đánh vào vai Lâm Quốc Sinh.
Phó Nhã Diệp lên tiếng, không muốn vì mình mà chịu tội.
“Bà đừng trách anh
Sinh và mẹ cháu, chuyện này là chuyện của cháu để cháu tự xử lý.
Cháu sẽ
tìm bằng được chứng cứ chứng minh rằng cháu không hại Băng.”
“Cũng được.
Ta sẽ cho cô cơ hội nhưng ta là người nôn nóng, không thích
đợi gì lâu.
Ta chỉ cho cô ba ngày, nếu cô không thể tìm được chứng cứ cô
phải ly hôn với thằng Sinh và thu dọn đồ ra khỏi cái nhà này ngay lập tức.”
Phong Ánh Cẩm giao hạn.
---
Một cuộc họp kín diễn ra giữa gia đình Chu Thiên Uyển.
“Chỉ cho thời gian ba ngày, ta tìm ở đâu ra chứng cứ.
Giờ mẹ chẳng thấy lối
thoát nào cả.” Chu Thiên Uyển không đồng tình khi Phong Ánh Cẩm chi cho
thời hạn là có ba ngày.
“Đúng đó.
Nhân chứng thì không có.” Lâm Ái Ái thở dài nói.
Từ Chí Hàn gợi ý.
“Nhân chứng giả.
Ta phải tạo nhân chứng giả.”
“Anh bị điên không đó.
Sao nghĩ thế hả?” Lâm Ái Ái bĩu môi.
“Vậy như này đi.
Con sẽ thử đi kiểm tra camera an ninh xem biết đâu sẽ thấy
được gì đó.” Lâm Quốc Sinh nói.
“Thực ra mọi người không nên phải vất vả vì con.
Chuyện này là chuyện
giữa con và bà, thực ra để con tự tìm cách giải quyết vấn đề kia.” Phó Nhã
Diệp cất tiếng.
“Sao mẹ để con tự giải quyết vấn đề chứ trong khi hiện giờ con là thành viên
gia đình ta rồi.
Mẹ yêu con như một người con, chẳng bà mẹ nào bỏ con đối
mặt với rắc rối một mình đâu.” Chu Thiên Uyển đặt nhẹ tay lên tay của Phó
Nhã Diệp, cất giọng yêu thương làm cô cảm động quá chừng.
“Chị Diệp không phải lo lắng đâu.
Bọn em sẵn lòng giúp chị hết sức vì em
biết chị là người tốt.” Lâm Ái Ái động viên.