La Mẫn Trang sang phòng của Quách Nguyên Băng.
“Tôi biết chuyện giữa
cô và Diệp rồi.
Đau lắm không?”
“Cũng… vẫn còn đau chút thôi.
Cảm ơn dì nhiều nhé.”
“Khỏi phải cảm ơn.
Tôi hỏi chẳng phải vì lo lắng mà tôi khen ngợi cô cũng
gan dạ đó.”
“Ý dì là sao cơ?”
La Mẫn Trang mở đoạn clip lên cho Quách Nguyên Băng.
Cô sửng sốt, định
giựt lấy điện thoại nhưng La Mẫn Trang nhanh trí hơn giấu tay cầm điện
thoại ra sau lưng, cười quỷ quyệt.
“À à à.
Đừng vô lễ chứ? Clip vẫn chưa hết
đâu tôi sẽ giữ bí mật clip này, sẽ chẳng ai biết cô tự hại mình rồi đổ lỗi cho
con Diệp.”
“Dì muốn cháu giúp gì đây?”
“Ta sẽ giúp cháu khiến con Diệp ly hôn với Sinh.”
“Cháu đang làm đây thôi.
Sao cháu phải hợp tác với dì?”
“Vì tôi biết dù Sinh có ly hôn với con đó nhưng nó không đời nào lấy cô.
Tôi
sẽ giúp cô đạt được mong muốn để cô kết hôn với thằng Sinh.
Nhưng… khi
nào đủ một năm cô phải ly hôn và cấm có con với thằng Sinh.”
“Vì cái gì?” Quách Nguyên Băng cau mày.
“Không phải hỏi, chỉ cần làm theo là đủ rồi.
Nếu cô không làm chắc cô cũng
biết clip sẽ được gửi cho mẹ tôi coi và mẹ tôi sẽ biết được con người thật
của đứa cháu yêu quý có bản chất xấu xa ra sao.
Tới khi đó mẹ tôi sẽ là một
người nữa bỏ rơi cô giống như bố mẹ và bà ruột của cô đã bỏ cô mà đi.” La
Mẫn Trang dùng kế để Quách Nguyên Băng phải hợp tác với mình.
Lúc Quách Nguyên Băng tám tuổi, ba mẹ cô chết vì làm chuyện ác.
Không
lâu sau đó bà nội của cô cũng qua đời.
Thương cho đứa trẻ tội nghiệp,
không còn người thân nào trên cõi đời, Phong Ánh Cẩm nhận cô làm cháu
gái nuôi, lo ăn học đến nơi đến chốn.
Vì vậy cô rất biết ơn Phong Ánh Cẩm,
không bao giờ muốn làm bà phật ý.
Nếu để bà biết cô lập mưu hãm hại Phó
Nhã Diệp, dối gạt bà thì một điều chắc chắn, cô không còn được tin tưởng
nữa.
“Thế nào đây? Đừng quyết định lâu quá.” La Mẫn Trang phe phẩy chiếc điện
thoại, cười sung sướng.
Bà đi tìm Lâm Quốc Hùng, cho anh xem đoạn clip.
Lâm Quốc Hùng búng tách.
“Mẹ quá giỏi khi nghĩ ra được kế hoạch này, biến
Băng trở thành cùng hội với chúng ta và còn có thứ này làm vật bảo đảm.
Từ
nay, Băng sẽ phải làm tất cả theo ý muốn của ta.”
“Đúng thế.
Nếu ta chỉ chim mà bảo đó là gỗ… Băng cũng sẽ phải tin mà
không dám cãi lại lời nào.
Chịu đựng chút nhé, Hùng.
Khi nào đủ một năm
con sẽ trở thành chủ tập đoàn Lâm thị đúng như dự đoán.”
“Vâng mẹ.
Nếu hết việc rồi, con xin phép nhé.”
Lâm Quốc Hùng vừa dợm chân, La Mẫn Trang liền nói.
“Đừng về trễ đấy.
Mẹ
nghĩ con không thể cứ chơi bời thế được, con phải khiến bà thấy con đã
trưởng thành, có trách nhiệm trở thành đứa trẻ ngoan cho bà vui đi con.”
“Vâng mẹ.
Con biết rồi mà.
Cơ mà… đêm nay con chỉ xin một lần nữa thôi.
Nhé?”
“Ưm, ừm.”
“Mẹ đáng yêu quá đi.
Con đi đây.
Tạm biệt mẹ.” Lâm Quốc Hùng nhanh chân
đi ra cửa đến chỗ hẹn với bạn gái.
Trong khi La Mẫn Trang cứ đinh ninh kế hoạch của mình sẽ thành công thì
Tiểu Thúy đã tìm ra được chứng cứ Quách Nguyên Băng tự mình hại mình
bèn đi báo cho Phó Nhã Diệp biết.
Cô sang nơi ở của La Mẫn Trang, trông
thấy điện thoại La Mẫn Trang để trên bàn, cô rón rén bước tới.
“Sao mình biết mật khẩu là gì? Nếu cầm điện thoại đi, sẽ biết là có người đột
nhập vào.
Nên làm gì đây?”
Đột nhiên điện thoại reo lên khiến cô giật bắn cả người.
La Mẫn Trang từ trên
lầu đi xuống, cô loay hoay tìm chỗ trốn rồi chợt có một bàn tay kéo cô ra
cánh cửa đằng sau.
“Cô suýt gây chuyện rồi đó nhé.
Nếu bị bắt thì sẽ thế nào hả? May là…” Lâm
Quốc Sinh nói khi cả hai về nhà mình.
“Dừng.
Đủ rồi.
Nói với tôi trước sao anh biết tôi ở nhà bà Trang?”
“Tiểu Thúy nói cho tôi biết.”
“Đã nói là không được bảo ai rồi chả chịu nghe lời gì cả.” Phó Nhã Diệp hừ
giọng.
“Tiểu Thúy bảo tôi là đúng nhất rồi vì chuyện cô đang làm quá là ngu.
Còn
nghĩ ngắn nữa.
Đây hả? Người tốt nghiệp Thạc Sĩ từ Anh Quốc hả?” Lâm
Quốc Sinh trề môi chê bai.
“Chửi đủ chưa hả?”
“Chưa.
Chuyện này tôi có thể mắng cô cả trăm lần mà không lặp lại kìa,
muốn nghe không hả?”
“Không nghe.
Ai muốn nghe người khác chửi mình chứ, điên không thế? Tôi
thừa nhận cũng được, là tôi ngu lại còn nghĩ ngắn.
Tôi chỉ muốn tự mình giải
quyết vấn đề.” Phó Nhã Diệp làm mặt lạnh.
“Tôi biết cô không muốn dựa dẫm vào ai nhưng có vài chuyện làm một mình
không nổi đâu.
‘Ba cây chụm lại tạo nên sức mạnh’ từng nghe chưa?”
“Chắc cựu hướng đạo sinh hả?”
“Đúng thế.
Mà còn không phải hướng đạo sinh bình thường đâu còn là người
lạnh đạo nữa.” Lâm Quốc Sinh hất tóc ra oai.
“Khoe khoan cái gì chứ?”
“Làm vậy khỏi giúp đi.”
Phó Nhã Diệp kéo áo Lâm Quốc Sinh, cười trừ.
“Đùa thôi, đùa thôi.
Nói có
chút thôi đã dỗi rồi.
Dù sao cũng muốn giúp tôi rồi thì luôn giúp nhau vượt
qua bình an vô sự nhé.
Nếu không giúp vợ thì còn giúp ai nữa.”
“Vợ?” Lâm Quốc Sinh mở to mắt.
Phó Nhã Diệp mắc cỡ, đi vô nhà che giấu khuôn mặt đang ửng đỏ.
“Vợ? Chồng? Ngại cái gì chứ.” Lâm Quốc Sinh xoa đầu mình, cười thầm.