Hợp Đồng Định Mệnh


Phó Nhã Diệp đặt lên bàn một số tiền.

“Đây ạ.

Con nhận công việc ở khu thương mại.

Gom lại chắc khoảng hơn 100 triệu.”
“Chỉ có từng này tiền vẫn chưa đủ trả tiền lãi cho họ đâu con.” Phó Đặng nói.
“Con biết.

Nhưng công việc khó kiếm lắm.

Con đã cố gắng hết sức rồi.”
“Bố hiểu mà con.

Không sao đâu.

Bố mẹ đã mang vàng bạc giá trị đi bán rồi.
Nếu gom cả của con chắc được khoảng 120 triệu.

Đem trả cho chúng trước.”
“Chúng sẽ chịu sao bố nó? Chúng nói hôm nay kiểu gì ta cũng phải trả hết.”
Thái Hạnh Quyên lo lắng.
“Bố mẹ không phải lo đâu.

Để con thử nói chuyện với chúng.”
Phó Nhã Diệp vừa dứt lời thì một giọng nói ồm ồm vang lên.

Ba tên đàn ông
râu ria bặm trợn xồng xộc đi vào.

“Thì ra là trốn ở đây.”
Phó Đặng lên phòng đem một nửa số tiền mà mình dành dụm được cộng với
số tiền của Phó Nhã Diệp, đặt lên bàn.

“Cầm lấy.”
“Chả phải nói trả hết kia mà.

Thế gì đây?”
“Được từng này là đã phúc đức rồi.” Phó Nhã Diệp cao giọng.
“Phúc đức cái gì? Nợ tận 1 tỷ mà chả có 120 triệu à?”
“1 tỷ gì đây? Ta chỉ nợ ngươi có 500 triệu.”
“500 triệu là tiền gốc.

Còn 500 triệu nữa là tiền lãi.”

“Vậy rõ ràng là lừa đảo mà.”
“Lừa đảo cái gì? Có cả thỏa thuận nữa.

Mở mắt ra mà coi.” Tên chủ nợ đưa
ra một tờ giấy.
Phó Nhã Diệp cầm lấy, đọc.

“Con nợ đồng ý trả lãi cho chủ nợ 50%.

Nếu
không trả trong vòng 1 tuần, tiền lãi sẽ tăng lên gấp đôi mỗi ngày.

Cho tới
ngày hủy bỏ thỏa thuận.

Đây rõ ràng thỏa thuận nô lệ mà.”
“Bố cô tự mình ký xác nhận.

Tôi có ép đâu.

Đây là chữ ký của ông phải
không?” Hắn chỉ vào chữ ký ngay phía dưới bản thỏa thuận.
Phó Đặng gật đầu xác nhận.

“Đúng đó con.

Là bố ký.

Bố nghĩ sẽ kiếm được
tiền trả kịp.

Nhưng… mọi chuyện sai hướng hết.”
“Vậy tôi xin thêm chút thời gian.

Tôi sẽ kiếm tiền trả hết.” Phó Nhã Diệp thở
hắt ra một hơi.
“Nhưng tiền lãi sẽ tăng thêm mỗi ngày, mỗi ngày.”
“Thế thì bao giờ mới hết?”
“Là vấn đề của các người không phải của tôi.

Nếu không muốn tăng thêm
tiền thì mang tiền trả luôn bây giờ đi.”
“Tiền không phải phân bón đi đâu cũng thấy.

Có điên không đó?”
“Nếu không có cô phải lấy bản thân trả nợ cho tôi.”
“Ăn nói thế mà được à?” Phó Đặng bị một tên đàn em đánh khuỵu gối.
Phó Nhã Diệp đánh trả lại, hai tên đàn em ngã gục dưới đất.
Chủ nợ rút súng ra chỉa thẳng vào đầu Phó Nhã Diệp.

“Không ngoan ngoãn
mà đi bố mẹ cô sẽ phải chết.”
Phó Đặng đứng chắn trước mặt vợ con, nhìn đối phương như thách thức.
“Giỏi thì bắn đi.

Chúng tôi chấp nhận chết.

Dù sao cũng không để ông đưa
con gái tôi đi.”
“Mẹ.

Bố.”
“Sướt mượt tới mức này vậy thì chết hết luôn đi.”
“Dừng tay.”
Gia đình Phó Nhã Diệp ba người cùng ngoảnh đầu về phía phát ra tiếng nói
ấy.

Chu Thiên Uyển đeo kính đen tiến lại, phía sau bà còn có bốn vệ sĩ vạm
vỡ.

Bà tháo kính ra, nói.

“Tôi sẽ trả nợ thay bé Diệp.

” Bà ra lệnh cho thuộc
hạ mở cặp đựng tiền.

“400 triệu đủ không?”
“Này bà.

400 triệu còn chẳng đủ tiền lãi.


Nhà này nợ tôi 1 tỷ.

Bà có khả năng
trả nợ thay à?”
Chu Thiên Uyển cười, phất tay một cái, 1 tỷ có ngay khiến tên chủ nợ hoa cả
mắt.

“1 tỷ.

Hài lòng chưa? Đều là từ ngân hàng ra.

Người như tôi chả thèm
rút ruột.

Thỏa thuận.”
Hắn đưa ra bản thỏa thuận.

Chu Thiên Uyển xé vụn rồi nhét vào miệng hắn.
“Bà làm cái trò gì đấy?” Hắn định sấn tới thì bà cất tiếng.
“Định lấy tiền ngoan ngoãn cuốn xéo hay là ăn đạn thay?”
Hắn liếc nhìn bốn tên vệ sĩ phía sau Chu Thiên Uyển, ai nấy đều cường
tráng.

Biết rõ không địch lại, hắn bảo đàn em thu gom tiền lại rồi biến.
“Cảm ơn bà nhiều lắm.

Thật sự cảm ơn.

Nếu bà tới không kịp lúc giờ chắc
chúng bắt con tôi đi bán rồi.” Phó Đặng cất giọng cảm kích.
“Không phải cảm ơn tôi đâu.

Cháu Diệp có ơn với tôi.

Tôi chỉ muốn đền ơn
thôi.”
Thái Hạnh Quyên gật gù rồi trố mắt.

“Ờ, khoan… khoan đã.

Là… đền ơn
bằng việc dùng số tiền 1 tỷ trả nợ thay chúng tôi.

Là quá nhiều rồi.”
“Không quá đâu.

Chỉ số tiền này so với những gì Diệp làm cho tôi tôi nghĩ là
còn quá ít.

Cháu này.

Dì nói chuyện với cháu chút.”
“Vâng.”
“Dì nói thẳng luôn nhé.

Không vòng vo.


Dì muốn cháu lấy con trai dì.”
“Dạ?” Phó Nhã Diệp đứng hình trong 30 giây.

Tới giây thứ 31, cô lặp lại
chừng như mình nghe nhầm.

“Dì muốn cháu lấy con trai dì sao?”
“Đúng vậy.

Cháu nghe đúng rồi đó.”
“Nhưng… nhưng… cháu đâu có yêu anh ấy sao cháu lấy anh ấy được?”
“Sao lại không thể chứ? Lấy rồi sẽ yêu nhau thôi.”
“Đơn giản vậy sao dì?” Phó Nhã Diệp cảm thấy thật buồn cười.
Chu Thiên Uyển chậm rãi.

“Dì tin là đức tính tốt của cháu sẽ giành được trái
tim của Sinh con trai dì.

Mà hơn nữa dì cũng không tin tưởng để con trai dì
tự chọn phụ nữ.

Dì thật lòng muốn có cháu làm con dâu.

Dì không tin những
phụ nữ khác.”
“Thì… chuyện kết hôn với cháu là chuyện… còn xa xôi và không thể.”
“Khi dì lấy bố của Sinh dì cũng nghĩ như cháu.

Khi sống bên nhau lâu dì
cũng yêu bố của Sinh lúc nào chẳng hay.

Tình yêu không phải chuyện khó gì.
Dì tin là thời gian sẽ khiến cháu và Sinh yêu nhau.”
“Sao cháu chẳng thấy đường nào cả?”
“Như này đi.

Dì cho cháu 3 ngày suy nghĩ.

Rồi dì sẽ trở lại nghe câu trả lời.”
Phó Nhã Diệp thắc mắc chuyện khác.

“Thế… nếu mà cháu đồng ý anh Sinh
sẽ chịu à?”
“Nếu cháu đồng ý chuyện con trai dì để dì lo.” Chu Thiên Uyển nói rồi về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận