Lâm Quốc Sinh mỗi lần nhớ lại khoảng thời gian đều cảm thấy thất kinh hồn
vía.
Nếu trong cuộc đời anh lấy phải cô gái ghen tuông bữa bãi như Quách
Nguyên Băng thì đúng là gia môn bất hạnh.
Có lẽ vì vậy mà anh không muốn
nghĩ tới việc lập gia đình.
Phụ nữ thật là đáng sợ.
Anh nuốt nước bọt, nghĩ.
Quách Nguyên Băng bước tới, anh liền lùi lại.
“Anh vẫn nghĩ em còn như trước phải không? Em thừa nhận khi đó em quá
trẻ con.
Làm gì cũng không chịu suy nghĩ.
Nhưng bây giờ em không dùng
cảm xúc như lúc đó nữa.
Em biết suy biết nghĩ.
Biết cái gì nên làm.
Cái gì
không nên làm.
Em xin lỗi nhé.
Vì từng khiến anh bị thương.
Anh tin em
nhé?”
“Tránh xa con tôi ra ngay.” Chu Thiên Uyển bất thình lình xuất hiện, cất tiếng.
“Chào mẹ.” Quách Nguyên Băng đứng dậy, cúi đầu chào.
“Tôi không phải mẹ cô.
Sinh.
Về phòng con đi.”
“Đợi đã mẹ.
Ờ… dì.
Cháu biết dì vẫn còn rất giận cháu.
Nhưng chuyện đã
qua nhiều năm rồi.
Cháu nghĩ dì nên quên đi.”
“Tôi không bao giờ quên chuyện cô gây ra cho con tôi.
Trước đây tôi không
tin tưởng cô ra sao bây giờ tôi càng không tin cô hơn.” Chu Thiên Uyển lạnh
nhạt.
“Thế cháu phải làm gì đây? Thì dì mới tin cháu.”
“Chả phải làm gì hết.
Bởi cô có làm cũng phí thời gian.
Người như cô tôi nhìn
thoáng qua là đã biết.
Rằng chẳng bao giờ thay đổi.
Đừng nghĩ mẹ tôi đứng
về phía nên có thể trở về ở cạnh con trai tôi.
Tôi nói luôn là… không đời nào.
Sinh, về.
Đi con.”
Lâm Quốc Sinh theo chân mẹ, rời phòng khách.
Quách Nguyên Băng nói lại với Phong Ánh Cẩm.
Bà hậm hực.
“Uyển là
trưởng bối cũng vô ích.
Lại ức hiếp lũ nhỏ.”
“Bà đừng mắng dì ấy.
Cháu hiểu sao dì ấy lại làm vậy.
Dù sao thì cứ cho dì
và Sinh chút thời gian.”
“Nhưng không còn thời gian nữa.”
“Ý bà là sao cơ?” Quách Nguyên Băng chớp chớp đôi mắt, hỏi.
“À, cháu đợi bà ở đây.
Bà trở lại nói chuyện với cháu sau” Rồi Phong Ánh
Cẩm đi gặp Chu Thiên Uyển, khẳng định một câu chắc nịch.
“Người sẽ làm
cháu dâu ta chỉ có thể là Băng thôi.
Ta không bao giờ chấp nhận người
khác.”
“Con cũng không bao giờ chấp nhận Băng.” Chu Thiên Uyển cũng kiên
quyết.
“Cô làm mẹ cái kiểu gì.
Sao không để con cô tự chọn?”
“Thế mẹ thì sao? Mẹ làm bà kiểu gì vậy? Sao không để cháu nó tự chọn?
Kiểu gì thì con cũng không để Băng làm con dâu.
Mẹ ơi.
Mẹ quên rồi sao?
Trước kia nhỏ đó độc ác ra sao.”
“Khi đó, Băng vẫn còn nhỏ.
Chưa biết suy nghĩ.
Nhưng bây giờ nó lớn rồi.
Biết đúng sai, tốt xấu.
Cô không cho nó cơ hội à?”
“Sao mẹ dám chắc con bé đó thật sự đã thay đổi.
Có khi nó đang diễn kịch
che mặt mẹ thôi.”
“Băng không có lươn lẹo như cô đâu.”
“Mẹ này.
Không biết đâu.
Kiểu gì thì con cũng không chịu Băng làm con dâu.”
Chu Thiên Uyển lặp lại lần nữa.
“Như này được không? Để Sinh tự chọn.
Vì nó là người phải kết hôn.” Phong
Ánh Cẩm nói.
Chu Thiên Uyển cười lắc đầu.
“Nhìn mẹ chắc chắn thế kia Sinh nó sẽ chọn
sao.”
“Chắc chắn rồi.
Băng có gì không tốt? Vừa giỏi giang lại xinh đẹp.
Dòng họ
tốt, thông minh.
Đoan trang như thế.
Đàn ông nào không chọn chắc là bị
mù.”
“Mẹ ơi.
Trên thế giới này không có phụ nữ nào vừa giỏi giang vừa xinh đẹp,
dòng họ tốt, lại thông minh.
Một cũng không.”
Phong Ánh Cẩm nghi hoặc.
“Này.
Cô đừng nói với ta là cô kiếm được vợ cho
thằng Sinh rồi?”
Chu Thiên Uyển cười đắc thắng.
Phó Nhã Diệp lên mạng tìm việc làm nhưng không tìm được việc nào thích
hợp.
Cô thở dài chán nản.
“Mình tốt nghiệp Thạc Sĩ chuyên ngành Marketing
tại Anh đó.
Thật sự không kiếm được việc à? Điên thật.” Điện thoại vừa reng,
cô bắt máy ngay.
“Vâng dì.
Giờ cháu đang ở nhà.
Dì muốn gặp cháu à?”
Phó Nhã Diệp đến biệt thự Lâm gia để gặp Chu Thiên Uyển.
Cô kinh ngạc
khi nhìn thấy vẻ mặt nhợ nhạt của bà.
“Dì có sao không vậy? Sao sắc mặt dì
trông không được khỏe?”
“Đúng vậy.
Dì không được khỏe nên dì muốn gặp cháu.
Vì dì sợ rằng… thôi
kệ đi.
Dì muốn nghe câu trả lời từ cháu.
Là rốt cuộc cháu đã quyết định
chưa.” Chu Thiên Uyển ho húng hắng, nói.
“À.
Dì ơi.
Đây mới là ngày thứ 2 mà.
Cháu vẫn chưa quyết định gì cả.”
“Dì không còn thời gian nữa.
Dì muốn cháu trả lời dì ngay bây giờ.
Là cháu
lấy con trai dì được không?”
“Chuyện kết hôn là chuyện lớn lắm dì.
Cháu nghĩ là cháu nên lấy người cháu
yêu.”
“Nói vậy tức là cháu từ chối?”
Phó Nhã Diệp cúi mặt.
“Cháu… cháu thật sự xin lỗi dì.
Cháu không thể làm
theo mong muốn của dì.
Và cháu cũng cảm ơn dì vì dì yêu thương muốn
cháu làm con dâu.
Nhưng… chắc cháu không… lấy con trai dì được.”
“Không sao.
Cháu không phải xin lỗi.
Là dì sai.
Vì đã đưa ra lời đề nghị khiến
cháu khó nghĩ.
Quên chuyện đó đi.
Còn chuyện tiền cứ coi như dì cho cháu.”
“Dì.
Cháu cảm ơn dì nhiều lắm.
Thật lòng cảm ơn.
Cháu quá may mắn khi
gặp được người tốt như dì.”
“Không sao.
Cháu về đi.
Dì không làm phiền nữa.
Ừm, về đi.
Dì không sao.
Cháu về trước đi.”
Nhưng nhìn dì trông không được khỏe.”
Chu Thiên Uyển đột nhiên ôm bụng khuỵu gối xuống, vẻ mặt chừng như rất
đau đớn.
Phó Nhã Diệp hốt hoảng.
“Dì.
Dì, dì sao vậy? Dì có ổn không đó.
Cứu với.
Có ai không cứu với.
Cứu với.”
Lâm Ái Ái nghe tiếng kêu cứu bèn chạy vào.
“Mẹ.
Chị Diệp.
Mẹ em sao vậy?”
“Không biết nữa, đột nhiên ngã quỵ như vậy.”
“Mẹ… anh Sinh.”
Lâm Quốc Sinh chạy vào, hối hoảng.
“Mẹ ơi, mẹ sao thế Ái? Bảo A Tín lấy
xe ra đi.
Anh sẽ đưa mẹ tới bệnh viện.”
Chu Thiên Uyển nói, hơi thở khó nhọc.
“Mẹ… không muốn, không muốn.
Mẹ
sợ.
Mẹ… mẹ không đi viện.
Mẹ sợ.
Mẹ sợ tới viện rồi… mẹ sẽ không trở về
nhà này được nữa.”
“Mẹ ơi, sao mẹ lại nói vậy? Ái, gọi bác sĩ tới nhà ta.”
“Được ạ.” Lâm Ái Ái vội gọi ngay.
Lâm Quốc Sinh đỡ mẹ mình nằm xuống giường.