Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Thư ký gõ cửa. “Tổng tài, Uất tiểu thư có tài liệu muốn giao ạ!”

“Cho cô ta vào!” Cách một cánh cửa truyền đến giọng uy nghiêm.

Uất Noãn Tâm gật đầu tỏ ý cảm ơn, mở cửa đi vào. Lần đầu tiên nhìn thấy Nam Cung Nghiêu ở công ty, cảm thấy cực kỳ oai phong, rất có phong cách của một nhà lãnh đạo. Có năng lực, giản dị, bình tĩnh, tập hợp tất cả những ưu điểm của đàn ông, không tránh khỏi có chút ngây người.

“Cô đến giao tài liệu, hay đến nhìn tôi?” Giọng điệu không trầm cũng không bỗng, truyền đến.

“……” Như vậy cũng bị phát hiện, trên đầu của anh mọc thêm một bộ não sao? Uất Noãn Tâm thành thật lấy tài liệu giao ra. “Tổng tài, đây là tài liệu của anh!”

“Công việc như thế nào?” Anh hỏi, hoàn toàn biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.

“Cám ơn anh đã sắp xếp cho tôi một công việc tốt như vậy, cấp trên cũng…….vô cùng tốt.” Uất Noãn Tâm thành thật nói, trong lòng tất nhiên nghĩ theo một hướng khác.

Vì muốn gây khó dễ cho cô, anh cố ý đem một người phụ nữ hoàn toàn không biết gì về pháp luật, thậm chí trong đầu chỉ toàn là cỏ thăng chức làm quản lý, cũng thật khó xử cho anh nha! Đầu của anh gần đây không được bình thường sao? Loại trò chơi của con nít này cũng biết thưởng thức nhỉ.

Nam Cung Nghiêu cũng long trọng ném ra một câu trả lời chính thức. “Không cần khách sáo, xử lý quan hệ quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, cũng là một trong những trách nhiệm của tổng tài!”

Uất Noãn Tâm lười tức giận với anh. “Tài liệu đã đưa đến rồi, tôi quay trở vể làm việc đây.”

“Đợi đã!” Nam Cung Nghiêu mở ra lật qua vài tờ, quăng trở về cho cô. “Đây không phải tài liều tôi cần.”

“Không sai mà! Quản lý giao cho tôi là bộ này mà.”

“Đây là vấn đề của các cô, cái tôi cần, là tài liệu về vụ tranh chấp tám năm trước với công ty Kim Long. Đi tìm đi!”

Uất Noãn Tâm nghĩ anh ta cũng không rãnh rỗi đến mức đùa giỡn với cô, hẳn là đã lấy sai rồi, liền xuống dưới tìm Uất Linh Lung. Cô ta đang bận sơn móng tay, nâng tầm mắt lên. “Phải không? Tại sao tôi không biết chứ.”

“Tổng tài còn đang đợi, xin cô hãy đưa cho tôi!”

“Bổn tiểu thư mới làm việc được một tuần, làm sao biết nó để đâu chứ? Tự mình đến bàn tìm đi.”

Uất Noãn Tâm liếc mắt xem thường, muốn dựa vào cô ta không bằng dựa vào chính mình, liền nghiêm túc tìm. Tìm hơn nửa ngày, mới tìm được một phần tài liệu liên quan đến vụ tranh chấp của công ty Kim Long, mang đến giao cho Nam Cung Nghiêu.

Kết quả….

“Tôi muốn là bản gốc, không phải bản sao chép.”

“Anh cũng không nói là bản gốc….”

“Cô có hỏi tôi sao?” Nam Cung Nghiêu trả lời như đó là chuyện hiển nhiên, cứ như sai lầm hoàn toàn ở cô.

“Vậy phiền anh đợi một chút, tôi đi tìm bản gốc.” Uất Noãn Tâm đành phải lăn trở lại phòng làm việc, cô vào làm chưa lâu, không biết những tài liệu đó để ở đâu, hỏi những đồng nghiệp khác, cũng không thèm nhìn đến cô, nói không biết, để cô tự mình tìm.

Cuối cùng một cô lao công nhìn không vừa mắt, lén nói cho cô biết, cho nên những tài liệu bản gốc đều ở trong kho lưu trữ. Cô cảm động sắp rơi nước mắt, vội vàng chạy đến kho lưu trữ, trên năm cái kệ chất đầy tài liệu, mỗi cái kệ rộng hai ba met, cao bốn met, phải bắt thang lên.

Tệ hơn nữa là, không hề sắp xếp theo thời gian. Muốn từ trong mấy ngàn bộ tài liệu tìm ra một bộ tài liệu, không khác gì mò kim dưới đáy biển.

Ngoài trừ tìm ra, cô không còn cách nào khác, chỉ có vùi đầu cực khổ tìm, mới có thể giao tài liệu này đúng hạn, cũng tiện cho những đồng nghiệp khác sau này tìm tài liệu.

Từ sáng tìm cho đến chiều, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, đói đến nỗi bụng cũng khua chiêng gõ trống, đầu chóng váng, chân mềm nhũn ra.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng cũng tìm thấy, vui đến mức sắp rơi nước mắt, mang những tài liệu còn lại phân loại ra, chạy nhanh như thỏ ra ngoài cửa, muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, ăn cơm sớm một chút, lại bị kịch phát hiện….

Cửa đã bị khóa rồi!

Kéo như thế nào cũng không ra.

Cô gấp đến nỗi đổ đầy mồ hôi, gõ cửa thật mạnh. “Có ai không? Làm phiền mở cửa dùm, tôi bị nhốt trong này…….có ai không…..”

Cô la đến khát khô của họng, cũng không ai đến giúp, trong lòng nghĩ nơi này đặt ở vị trí hẻo lánh, hẳn không có ai đi qua đây. Cũng loại trừ có người đi ngang qua đây, có khả năng đã vô tình khó cửa. Tức là, có người cô ý chỉnh cô.

Uất Noãn Tâm nghĩ cũng không cần nghĩ, liền chắc chắn khẳng định đó là Uất Linh Lung và đám đầu trâu mặt ngựa của cô ta. Xem ra, trừ khi cô ta chủ động thả cô ra, nếu không cho dù cô hét bể cả họng cũng vô ích.

Chịu đựng cái bụng đói đang kêu réo, tiếp tục sắp xếp các tài liệu, thời gian trôi qua rất lâu, cô gần như đói đến sắp hôn mê, mới có người mở cửa ra, đứng ở cửa là bộ dạng đắc ý của Uất Linh Lung, không kiên nhẫn nổi giận. “Tìm có bộ tài liệu cũng lâu như vậy sao? Tổng tài đang hối thúc đó!” Nếu không phải như vậy, rất muốn nhốt cô ta ở đây mấy ngày mấy đêm, cho đến khi đói chết.

Uất Noãn Tâm ngay cả đáp trả cũng không có sức, đối với một người đàn bà coi công việc như là trò chơi ở nhà trẻ, để ý cô ta chỉ làm cho bản thân cảm thấy đần độn. Cứ như âm hồn bay đi, lên tầng cao nhất. “Tổng tài, đây là tài liệu anh cần!”

Nam Cung Nghiêu lộ ra vẻ không vui. “Làm gì mà đi lâu vậy hả?”

Cô có thể nói cô bị nhốt trong đó ba tiếng đồng hồ, hơn nữa xét đến cùng là bởi vì anh sao? Không thể! Cho nên, cô lựa chọn im lặng.

“Tôi đã tìm được trong kho lưu trữ trong máy vi tính rồi, không cần tài liệu này!”

“………” Uất Noãn Tâm rất muốn phát điên lên. Anh nhất định đã sớm biết trong kho lưu trữ có, thậm chí cái gọi là tài liệu kia chẳng qua chỉ là cái cớ muốn đày đọa cô mà thôi.

Trêu đùa người khác rất thú vị, rất vui sao?

Cô nhẫn nhịn cơn xúc động sắp nỗi bão, nghiêm túc nói: “Tổng tài, tôi còn công việc của mình!”

“Công việc của cô, là vì tôi bán mạng!” Anh nói chuyện như điều đó là điều hiển nhiên, thái độ kiêu ngạo.

“Vậy xin anh hãy trân trọng thành quả lao động bán mạng của nhân viên đi!” Cô cực khổ tìm rất lâu, một câu không cần của anh liền chối bỏ sao? Đổi lại là bản thân anh, anh sẽ nghĩ sao đây.

“Xem a, cô rất cần làm quen một chút với quy định của nhân viên, hành vi của cô đã phạm vào những điều khoản trong đó.”

“Tôi sẽ!” Đối với loại người gây sự vô cớ này, Uất Noãn Tâm ngay cả một câu nói cũng lười nói. “Tôi ra ngoài trước đây!”

“Theo tôi ăn một bữa cơm.” Nam Cung Nghiêu không thèm hỏi thêm, đứng dậy chỉnh lại bộ vest, rồi ra ngoài, nhìn thấy Uất Noãn Tâm vẫn đứng yên ở chỗ cũ, nhíu mày. “Có vấn đề gì sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui