Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

“Lương Cảnh Đường, anh đợi……đợi chút đã…..” Lúc anh định lên xe Uất Noãn Tâm đuổi theo anh, mệt đến thở hì hà hì hụt, gấp gáp đến nỗi không đợi được phải nói ngay. “Lúc nãy anh…..đang…..đang đùa phải không?”

“Câu nào vậy?”

“Đến Hoàn Cầu làm việc!”

“Anh nghiêm túc đó.”

“Não của anh không phải cũng không được bình thường chứ? Đường đường là một luật sư danh tiếng lại đi làm một nhân viên nhỏ bé, Nam Cung Nghiêu rõ ràng đang đào hố chôn anh, anh làm sao có thể mắc mưu anh ta chứ?”

“Trách nhiệm của luật sư là bảo vệ lý lẽ và sự công bằng, chức vị như thế nào, có cái gì khác nhau sao?”

“Nói thì nói như vậy, nhưng mà, nhưng…..” Cô vẫn rất kinh ngạc! Trừ khi đầu anh bị con lừa đạp, cô quả thật không nghĩ ra được bất kỳ lý do nào khác, để một luật sư cao quý như anh phải hạ mình, chấp nhận làm một nhân viên nhỏ bé. Hoàn Cầu là một doanh nghiệp lớn chuyện này không sai, nhưng tự mình làm chủ, chắc chắn sẽ mạnh hơn làm công cho người khác gấp trăm gấp ngàn lần.

“Được rồi! Đừng làm cho vấn đề này thêm rối ren nữa, sắp đến giờ làm rồi đó, quay trở về đi!” Lương Cảnh Đường quay ngược lại an ủi cô, cứ như người làm ra cái quyết định trọng đại này không phải là mình.

Nhìn thấy anh đã chắc chắn với quyết định của mình, Uất Noãn Tâm cũng không khuyên nhủ thêm lời nào, chỉ hỏi: “…………..Anh có thể nói cho em biết nguyên nhân không? Tại sao vậy?”

“Rất đơn giản!” Lương Cảnh Đường dịu dàng như nước nhìn cô, ánh mắt kiên định, lại không cho cô bất kỳ áp lực nào. “Anh muốn bảo vệ người anh quan tâm.” Anh không muốn cô bị người khác ức hiếp, muốn bảo vệ nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời của cô, chỉ có vậy!

Tim của Uất Noãn Tâm run mạnh. Người anh đang nói, hẳn không phải là mình chứ! Cô quanh co không biết nên trả lời như thế nào.

Lương Cảnh Đường nhìn ra được tâm tư của cô, anh cũng không gấp gáp bắt cô trả lời, anh hy vọng tình yêu của anh là thoải mái không có áp lực nào. “Ở văn phòng luật sư còn có việc, anh phải về đây, cố gắng làm việc nha!”

Mắt tiễn xe anh rời khỏi, Uất Noãn Tâm cuối đầu thấp xuống, thở một hơi thật dài.

Tại sao đột nhiên cảm thấy, áp lực quá lớn!

…………………

Tâm trạng nặng nề trở về văn phòng, đồng nghiệp nữ ngồi ở bàn kế bên lập tức thò đầu qua thăm dò, vẻ mặt hưng phấn và bát quái. “Noãn Tâm….”

Giọng nói mềm dịu đến nổi hết da gà da vịt lên, vẫn quen việc cô ta vênh mặt hất cằm lên sai bảo cô hơn. Da đầu của cô run lên, cười giễu hỏi: “Có, có việc gì sao?”

“Quan hệ giữa cô và luật sư Lương hình như rất tốt nha….”

“Chúng tôi là bạn bè! Lúc trước tôi từng thực tập ở văn phòng luật sư của anh ấy!”

“Nhưng anh ấy đối với cô rất quan tâm rất dịu dàng nha, hai người là người yêu phải không?” Rõ ràng trong nụ cười có chứa dao. Nếu như cô dám nói có, cô ta nhất định sẽ một nhát làm thịt cô.

“Tất nhiên không phải rồi!” Uất Noãn Tâm ăn ngay nói thẳng. “Lương luật sư đối với bất kỳ người nào trong công ty cũng tốt hết, sau này cô sẽ biết thôi!”

“Sau này?” Đồng nghiệp nữ khẽ kêu lên, hai mắt sáng lóe. “Ý cô nói, anh ấy thực sự đến Hoàn Cần làm sao?”

“Có, có thể vậy, nếu như không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn!” Cô thực sự chẳng muốn tiếp tục trả lời câu hỏi này.

Đồng nghiệp nữ suy nghĩ một hồi, mặc dù Lương Cảnh Đường đối với Uất Noãn Tâm rất tốt, nhưng với vẻ đẹp như thế này của cô ta, có người đàn ông nào ngó ngàng đến cô ta chứ. Có lẽ giống như những gì cô ta nói, Lương Cảnh Đường bản tính trời sinh dịu dàng rồi. Anh đối với đồng nghiệp đã như vậy, vậy đối với bản gái chắc hẳn không…..

Ngẫm nghĩ một lúc cảm thấy hạnh phúc sắp bùng nổ, nhiệt huyết sôi sục, gấp gáp không kiềm được hỏi: “Cô có thể cho tôi số điện thoại của anh ấy không?”

“Việc nay……..sợ rằng không thuận tiện cho lắm…..phải có sự đồng ý của anh ấy mới được! Khi anh ấy đi làm, cô có thể hỏi xin danh thiếp của anh ấy.”

“Ây da! Cô không biết luật sư nào cũng có hai số điện thoại sao? Một số dành cho công việc, một số riêng tư. ” Cô ta chọc vào cánh tay cô, vẻ mặt mê đắm, ánh mắt phóng điện. “Số tôi muốn, là số riêng của anh ấy.”

“Cái đó thì tôi không biết đâu…..”

“Không phải cô còn để bụng chuyện trước đây tôi đối với cô chứ, tôi biết, tôi cũng là thân bất do kỷ thôi! Cùng lắm thì vậy đi, chuyện ngày hôm nay, không cần cô giúp tôi.” Cô ta rút tập tài liệu về, chớp chớp mắt. “Có thể cho tôi số điện thoại được rồi chứ?” (Thân bất do kỷ: đại khái bị ép buộc, bản thân cũng không muốn làm vậy)

“Thực sự không thuận tiện cho lắm.”

“Này, cô có cần vậy không, cũng không phải bạn trai cô, nói một chút sẽ chết sao…..” Đồng nghiệp nữ cứ dây dưa không dứt, tiếng rống của Uất Linh Lung đột nhiên từ đằng sau ập đến. “Ai cho phép các người trong thời gian làm việc tán ngẫu với nhau, còn không mau cút về làm việc cho tôi!”

“Chị Linh Lung….”

“Ai cho phép cô gọi tôi như vậy! Trong giờ làm việc phải gọi tôi là trưởng phòng.”

“Vâng, đã biết ạ! Trưởng phòng!” Ở trước mặt mọi người bị mất mặt, đồng nghiệp nữ tức giận cùng uất ức. Rõ ràng cô ta nói muốn hòa mình với mọi người, bảo mọi người gọi cô ta là chị Linh Lung nha! Không biết sao lại trở mặt không nhận. Cô mang tập tài liệu quăng cho Uất Noãn Tâm, bản thân thở hồng hộc bỏ đi.

“Uất Noãn Tâm!” Ánh mắt như dao chiếu thẳng lên người cô. “Vào đây cho tôi!”

“Vâng, trưởng phòng!” Uất Noãn Tâm bất đắc dĩ đứng dậy, trong lòng nghĩ vẫn là tài liệu đáng yêu hơn. Cô tình nguyện xử lý một trăm bộ, cũng không muốn nghe Uất Linh Lung nói một câu. Vừa đi đến cửa, bóng dáng của Hướng Vi đột nhiên xuất hiện. “Luật sư Uất, tổng tài tìm cô!”

Uất Noãn Tâm như được ân xá, vội vàng gật đầu. Nhưng nghĩ lại có gì đó không đúng, từ trong một hố lửa này nhảy qua hố lửa khác, có gì đáng để vui mừng chứ?

Có khi, hố lửa này còn nguy hiểm hơn!

……………….

Đi theo Hướng Vi vào thang máy, cả một đoạn đường không nói lời nào, nhìn không chớp mắt. Uất Noãn Tâm không tránh khỏi cảm thấy không khí có chút quái lạ. Hướng Vi tài giỏi, không nói nhiều, điều này cô biết, từ lúc cô ấy đợi thang máy giúp cô lần trước có thể nhìn ra, cô ấy là người rất tốt, hơn nữa đối với cô cũng được coi là có vẻ mặt ôn hòa. Nhưng hôm nay không biết tại sao, ở cùng cô ấy cứ cảm thấy không thoải mái.

Tự an ủi mình, có lẽ là ảo giác của cô thôi! Cô ấy cũng không cần thiết xem cô là kẻ thù!

Chậm chạp đi vào văn phòng tổng tài, cẩn thận tỉ mỉ nhỏ giọng báo cáo với người đàn ông đang ngồi ở phía sau bàn làm việc nghiêm túc xử lý tài liệu. “Tổng tài, tôi đã đến!”

Cả nửa ngày trời anh không trả lời, cứ như cô không tồn tại, vì thế, cô chủ động hỏi: “Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?” Không có việc, thì tha cho cô, không cần thiết lãng phí thời gian của người khác! Cô thực sự chịu không nổi giày vò đâu!

“Ngồi đi!”

Ngồi? Đây có được coi là đãi ngộ đã được cải thiện sao? Như thế nào cũng cảm thấy có âm mưu nha! Lo lắng cùng sợ hãi ngồi xuống, giọng yếu ớt nói: “Tổng tài, tôi đã ngồi rôi!”

Nam Cung Nghiêu ngẩng đầu, khóe môi xinh đẹp khẽ nhếch lên. “Mời cô ngồi, là muốn cám ơn cô đã vì công ty cống hiến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui