Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

“Mau uống hết trà giải rượu đi, tắm rửa rồi đi ngủ, tôi cũng quay về phòng đây!”

Uất Noãn Tâm nói như vậy, tất cả đều vì anh đã uống rượu, muốn anh nghỉ ngơi sớm chút. Nhưng khi Nam Cung Nghiêu nghe xong, lại coi thành cái cớ để trốn tránh của cô. Khuôn mặt dịu nhẹ lúc nãy ngay lúc này đây đột nhiên trở nên căng thẳng, đập bỏ tách trà giải rượu.

Một tiếng kêu “lạch cạch”, tách trà bị vỡ thành mảnh, trà giải rượu văng tóe đầy cả tấm thảm.

Uất Noãn Tâm sợ đến mức run rẩy, ngạc nhiên nhìn anh. “Anh làm gì vậy?”

Nam Cung Nghiêu ngay cả liếc nhìn cô cũng không muốn, cả khuôn mặt giống như cái động bị đóng băng, từng góc cạnh nhìn vào đều lạnh lẽo. Anh chỉ thốt lên một chữ đơn giản. “Cút!”

“Gì chứ?”

“Tôi nói cô cút đi!” Ánh mắt của anh đủ lạnh để làm đông cứng cô, cũng rất tuyệt tình. “Không phải cô muốn đi sao? Vậy thì mau cút xa một chút, đừng để tôi nhìn thấy cô!” Anh chán ghét cô tìm đủ loại cớ muốn bỏ chạy, giống như anh đang cầu xin cô, bắt ép cô vậy. Cô cho rằng cô là ai chứ!

Uất Noãn Tâm lúc này không đoán được cảm xúc của anh, im lặng đến cùng cực, cũng không muốn tiếp tục chịu tức giận oan uổng, sau đó đứng dậy. “Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi!” Khom người dọn dẹp mảnh vỡ.

“Đừng giả vờ nữa! Tôi bảo cô cút, không nghe thấy sao?” Nam Cung Nghiêu đột nhiên nổi lửa đặc biệt lớn, nhìn thấy cô đôi mắt liền cảm thấy đau nhức, có một loại kích động khẩn cấp bùng nổ. Anh cố gắng đè nén xuống không nổi giận, nhưng người đàn bà này, lại khiêu chiến giới hạn của anh.

Cô như vậy là đang diễn vỡ gì đây hả?

Tiếng nói nặng nề gầm thét bên tai của Uất Noãn Tâm, hơi thở xen lẫn với mùi rượu nóng bỏng phả lên mặt cô, cho thấy sự nguy hiểm, nhưng cô vẫn tiếp tục nhặt mảnh vỡ.

Bởi vì, lo lắng anh không cẩn thận dẫm phải, bị thương.

“Đáng chết!” Nam Cung Nghiêu lúc này không còn cách nào nhẫn nhịn, kéo cô, quăng lên ghế sofa, cơ thể mạnh mẽ đè lên. Trên cổ gân xanh nổi đầy lên, làm cho người khác vô cùng khiếp sợ. Bàn tay nắm chặt hai cổ tay của cô, giống như muốn cắt đứt chúng vậy.

“Uất Noãn Tâm” Anh nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô. “Rốt cuộc cô muốn sao hả?”

Cô cũng không nhìn thẳng vào hai mắt đang bốc lửa của anh, trả lời nhỏ nhẹ: “Tôi chỉ không muốn anh bị thương vì đạp trúng mảnh vỡ, nhặt xong tôi sẽ đi!”

“Không phải cô chán ghét tôi sao? Tại sao còn giả vời quan tôi tôi hả?”

Cô thản nhiên liếc nhìn anh, trong mắt không có chút gợn sóng nào. “Anh hiểu lầm rồi, điều này không có nghĩa tôi quan tâm anh. Cho dù anh là một người không quen biết, tôi cũng sẽ làm như vậy.”

Bởi vì anh vui buồn thất thường, cô cũng có chút tức giận, cho nên những lời này không phải là lời thực lòng của cô. Nhưng Nam Cung Nghiêu nghe vào, lại trở thành lời thật lòng. Cho nên, anh nổi trận lôi đình, giận dữ cười ồ lên. “Được……cô chán ghét tôi phải không? Vậy thì càng chán ghét thêm một chút đi…….”

Trong lòng Nam Cung Nghiêu tràn đầy ghen tuông điên cuồng cùng tức giận, như có ngọn lửa cắn nuốt tim anh, anh không tiếc dùng thủ đoạn cực đoan khơi gợi phản ứng của cô. Chỉ cần cô không tiếp tục bày ra bộ dạng không thèm để ý, chẳng sao cả chết tiệt này là được.

Nhìn thấy hai con mắt Nam Cung Nghiêu đỏ ngầu, một luồng sợ hãi mạnh mẽ từ trong đáy lòng của Uất Noãn Tâm trồi lên. Nam Cung Nghiêu nhìn ra được sự sợ hãi của cô, lạnh lùng nở nụ cười. “Sao nào? Bây giờ mới biết sợ sao? Không phải muộn rồi sao?”

“Anh buông tôi ra, mau buông ra…..”

Cô giãy dụa càng làm tăng lên lửa giận trong người Nam Cung Nghiêu, đè nén xuống, tàn nhẫn hôn Uất Noãn Tâm.

Cô liều mạng giãy dụa, nhưng càng giãy dụa, Nam Cung Nghiêu dùng sức càng mạnh, bá đạo và độc tài hôn cô, chiếm đoạt hơi thở của cô.

Một tay cố định sau gáy của cô, tay còn lại không để cho cô giãy dụa. Cái lưỡi bá đạo cạy đôi môi đang mím chặt của cô, tiến vào trong miệng cô, hấp thu ngọt ngào của cô.

Cái hôn này tràn đầy thô bạo và chiếm đoạt, anh biến thành một con cầm thú, điên cuồng chiếm đoạt, dây dưa không dứt với cái lưỡi của cô. Lửa nóng trong lồng ngực dẫn đến vật nam giới đang đè trên người cô sưng lên, tuyên bố sức mạnh và sự chiếm hữu của chính mình.

Không…..cô không muốn như vậy……không muốn……….

Uất Noãn Tâm giãy dụa, phản kháng, đánh trả, nhưng không thoát ra được sự giam cầm của anh. Dưới tình huống khẩn cấp, cô cắn vào lưỡi của anh, toàn bộ khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi.

Nam Cung Nghiêu buông cô ra, đôi mắt có nguy cơ nổi lữa, bàn tay nâng cằm của cô lên. “Sao nào? Cam tâm tình nguyên hôn Lương Cảnh Đường, còn nụ hôn của tôi khiến cô uất ức đến vậy sao? Hay cô cho rằng, tôi không thỏa mãn được cô?”

“Anh điên rồi……….mau buông tôi ra………..”

Mặt của cô bởi vì kịch liệt giãy dụa trở nên đỏ ửng, đầu tóc xõa ra rối tung, vô cùng cám dỗ, kích thích tinh thần của Nam Cung Nghiêu.

Nhưng vừa nghĩ đến cô vì người đàn ông khác cự tuyệt nụ hôn của mình, lửa giận như biển động xô sóng tràn vào tim anh. Cô càng phản kháng, anh cùng muốn chiếm lấy cô cho bản thân, để cho cô nhìn thấy rõ anh là ai!

Anh lại mạnh mẽ hôn cô lần nữa, cái lưỡi nóng bỏng kịch liệt chiếm đoạt, hôn đến nỗi đầu lưỡi của hai người đều co rút lại. Tay cũng bắt đầu du ngoạn trên người cô, nắm lấy một bên đẫy đà của cô, không chút lưu tình mà xoa nắn.

Uất Noãn Tâm run rẩy, hoảng sợ cùng cực, khi bên tai vang lên tiếng quần áo bị xé tách, nước mắt từ khóe mi tràn ra. “Không cần………dừng lại………..xin anh……..” Cô kịch liệt giãy dụa.

Nam Cung Nghiêu nếm được mùi máu tươi, có chút không đành lòng, nhưng anh ép bản thân phải nhẫn tâm, tiếp tục chiếm đoạt. Tự thôi miên mình, cô chẳng qua chỉ là món đồ chơi, anh không cần thương xót cho cô.

Làn da trắng noãn nà lộ ra giữa không khí, trên người cô rất nhanh chỉ còn lại bộ nội y. Trong lòng Uất Noãn Tâm gấp như đốt khóc thét lên. “Nam Cung Nghiêu…..dừng tay! Dừng tay lại! Xin anh….” Tiếng khóc mỗi lúc một to lên, vô cùng đau đớn, từng chút một làn tan rã trái tim sắt đá của Nam Cung Nghiêu.

Anh rất cố gắng nghĩ không cần để ý đến tiếng khóc của cô, nhưng anh phát hiện, bản thân làm không được, anh không cách nào nhìn cô khóc lóc cầu xin! Anh chịu thua dừng lại, tàn nhẫn đẩy tay cô ta, gầm lên. “Cút….”

Trên mặt của Uất Noãn Tâm đầy nước mắt, khó chịu và uất ức. Cô không hiểu tại sao anh đối với mình lại tàn nhẫn như vậy, rốt cuộc cô đã làm sai gì chứ, phải chịu đựng anh chiếm đoạt tàn bạo như vậy. Cô nức nở ngồi dậy, không thèm liếc nhìn anh, che kín cơ thể chỉ còn lại bộ đồ lót, đi ra ngoài.

“Shit! Đáng chết!” Nam Cung Nghiêu phẫn nộ, chân đá vào gốc bàn. Giống như một con thú bị nhốt nổi điên lên, ở trong phòng buồn phiền chán nản đi qua đi lại.

Anh không phải rất chán ghét cô sao? Nhưng vẫn cứ như vậy không thể nhẫn tâm với cô, người phụ nữ độc ác này, rốt cuộc muốn giày vò anh đến mức nào mới cam tâm hả?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui