Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Uất Noãn Tâm cảm thấy kỳ quái mở mắt ra, Nam Cung Nghiêu nằm cách một khoảng, một tay chống đầu, cười đến vẻ mặt không có ý tốt. “Đánh lén một lần không đủ, còn muốn lần thứ hai. Uất Noãn Tâm, em rất tham lam nhỉ?”

Thực ra anh đã thức từ sớm rồi, nhìn cô rất lâu. Người nào đó ngủ rất ngon, giống như một đứa trẻ, dáng ngủ không dám khen tặng, vô cùng không an phận, cứ đá chăn hoài. Anh cũng rất khiên nhẫn, cô đá một lần, anh đắp lại cho cô một lần.

Nhìn thấy cô sắp tỉnh, đột nhiên rất tò mò phản ứng của cô, nên giả bộ ngủ.

Không nghĩ đến, cô dám lén lút hôn trộm anh.

Tiểu sắc nữ!

A! Hôn trộm bị bắt được, còn có chuyện gì mất mặt hơn nữa không?

Mặt của Uất Noãn Tâm đỏ như mông khỉ, đốt nóng rực, vội vàng phủ nhận. “Tôi, tôi làm gì có……….làm gì có………….anh nói bậy bạ!”

“Vậy sao? Lúc nãy là miệng của ai chu như ruột già nhỉ………”

“Tôi mới khôn có?”

“Vậy đây là ai?”

Nam Cung Nghiêu đắc ý lắc cái di động, trên đó hiện lên rõ ràng ảnh Uất Noãn Tâm chu môi muốn hôn.

A…………

Cái tên đại khốn khiếp này, tên đàn ông phúc hắc, anh chụp lúc nào vậy hả? Không có nhân tính!!!

Uất Noãn Tâm điên lên, “trả cho tôi!” cô nhào lên trước giật lấy di động, Nam Cung Nghiêu nhanh chóng phản ứng lại, cũng giật lại, giữ chặt cô trong lòng, không cho cô chạy. Nhưng Uất Noãn Tâm vẫn chạy thoát khỏi cái ôm của anh, nhảy xuống giường chạy thật xa.

“Em dám xóa?”

Cô hùng hồ đầy lý lẽ. “Anh dám xâm phạm quyền hình ảnh, tôi tại sao không dám!”

“Đừng để tôi bắt được em.” Nam Cung Nghiêu nghiến răng nói câu uy hiếp, nhảy xuống giường đuổi theo cô. Cô nhanh nhẹn giống như một con thỏ, nhảy lên nhảy xuống, nhảy qua nhảy lại. Vừa bắt được, trong chớp mắt từ trong vòng tay của anh chạy thoát, còn đắc ý lè lưỡi về phía anh. “Anh đến bắt tôi đi, anh đến bắt tôi đi…………”

Cho rằng anh không bắt được cô sao?

Ánh mắt Nam Cung Nghiêu nhíu lại, đoán chuẩn cô muốn nhảy xuống chạy trốn, nhào nhanh về phía trước, đè cô xuống ghế sofa, giữ chặt tay cô. “Còn muốn chạy nữa không?”

“Anh buông tay ra, tôi muốn xóa hình, này…….”

“Dám trêu đùa tôi, muốn chịu phạt rồi.” Anh vươn móng vuốt ra, luồng vào dưới nách cô, gãi ngứa cô. Uất Noãn Tâm ngứa không chịu nổi, cười “ha ha”. “Đừng, đừng như vậy mà……….ngứa quá………” Cô sợ nhất người khác gãi ngứa cô, thở hổn hển hết hơi.

Nam Cung Nghiêu dừng lại. “Còn dám nữa không?”

“Không, không dám nữa……” Cô đáng thương cầu xin tha.

“Thật chứ?”

“Ưm, thật mà…………anh tha cho tôi đi…..”

Nam Cung Nghiêu lúc này mới bỏ qua cho cô, nhưng không nghĩ đến Uất Noãn Tâm phản công, đè ép anh ở dưới người mình. “Mau xin tha!”

Anh nhận thức được bản thân bị lừa, lại bị một cô gái ngu ngốc lừa, vừa tức vừa buồn cười. Người phụ nữ dám leo lên người anh kêu anh cầu xin, cô là người đầu tiên, lá gan cũng to nhỉ.

Anh cười như không cười, lông mày nhíu lên. “Kêu tôi cầu xin? Em chắc chắn!”

“Đương nhiên!” Cô ăn ‘gan hùm mật gấu’, sẵn sàng bất chấp giá nào. “Hiện tai anh bị tôi thu phục, còn không cầu xin?”

“Dứt khoát khiến tôi kêu em nữ vương, xin em dùng dây roi quất tôi, không phải tốt hơn sao?”

Thì ra anh thích tình tiết bạo lực, quả nhiên rất sắc rất bạo lực!

Cô ưỡng lưng thẳng, hất cằm lên, đa dạng. “Nào…….anh gọi tôi là nữ vương!”

Nam Cung Nghiêu mỉm cười, ánh mắt lập tức trầm xuống, dứt khoát thốt ra ba chữ. “Làm không được!” Lập tức, xoay người đè cô dưới người, động tác nhanh nhẹn, như một con báo vồ mồi. “Nam Cung Nghiêu tôi vẫn không có thói quen để phụ nữ chinh phục!”

Báo đạo như vậy, cao cao tại thượng, bất trị, như một vị hoàng đế kiêu ngạo. Sức lực mạnh mẽ đáng kinh sợ kia, làm cho trong lòng Uất Noãn Tâm có một trận hỗn loạn, hai tay căng thẳng nắm chặt lại, đổ mồ hôi lạnh.

Anh cúi người dán sát vào vành tai cô, hô hấp nóng bỏng, nóng rực, trêu đùa vành tai của cô. “Tôi ở trên giường trước nay đều thích tư thế nam trên nữa dưới………..quyết không để phụ nữ khống chế……..” Giống như lời nói ngọt ngào giữ tình nhân rót vào tai, vô cùng mập mờ nóng bỏng.

Uất Noãn Tâm nghiêng đầu cố gắng trốn tránh loại cảm giác nóng rực này. “Anh…………anh đừng như vậy………..”

“Lúc nãy không phải rất kiêu ngạo sao? Bây giờ sao lại mềm nhũn vậy chứ? Không phải bảo tôi gọi em là nữ vương sao?”

Cô cười giễu, da đầu căng lên. “Đùa, đùa thôi mà, đừng tưởng thật…….”

“Vừa hay là tư thế tôi thích, không bằng………..” Ánh mắt của anh chầm chậm chuyển xuống nơi đẫy đà của cô, rõ ràng có ý đồ gây rối.

“Anh, anh đừng gậy nữa………ban ngày ban mặt, trời sáng trưng trưng…………..anh văn minh chút đi………….”

“Ai quy định làm tình chỉ có thể vào ban đêm hử?” Anh đột nhiên giữ lấy tay cô, đặt tại nơi phân thân cương cứng như sắt của chính mình, nóng rực hừng hực.

Gần đây hình như anh không chút ngại ngừng sao? Còn có thể hạ lưu hơn không?

Mặt Uất Noãn Tâm đỏ ửng, vôi vàng buông ra, anh cố ý đè lại, tiếp tục trêu chọc cô. “Có thể cảm nhận được khát vọng của nó không? Nó muốn em……..”

Cô cười cực kỳ khó coi, lông mày nhíu lại. “Anh, anh không đến mức đói bụng ăn quàng chứ? Không phải anh nói không có hứng thú với tôi sao? Tiếp tục duy trì trạng thái không hứng thú đi………”

“Đàn ông đều dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, lúc t*ng trùng lên não……..tất nhiên không kiêng kỵ thứ gì…………em như vậy………..” Anh dừng lại xem xét, rút ra kết luận. “Miễn cưỡng có thể chấp nận!”

“Anh không cần miễn cưỡng chấp nhận bản thân………”

Nhìn thấy cô bị dọa thành bộ dạng như vậy, thực sự rất buồn cười. So với sủng vật nhỏ, thỉnh thoảng trêu đùa, vui vẻ vô cùng.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bụng của người nào không đúng lúc ‘ục ục’ phản kháng, Uất Noãn Tâm rất xấu hổ. Muốn giả vờ người mất mặt không phải là bản thân mình, nhưng trong tình cảm này không thể rồi…………..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui