Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

“Bằng không thì sao?” Uất Noãn Tâm nhíu lông mày hỏi ngược lại. “Anh có thể dẫn tôi đến nơi nào chứ?”

“Nếu như trong lòng em anh là người không đáng tin đến vậy, hôm qua tại sao còn nhờ anh giúp chứ?”

“Tôi chỉ lo lắng bé Thiên gọi điện thoại đến thôi.”

“Em chắc chắn chỉ nghĩ vậy thôi, chứ không có ý nghĩ muốn gặp anh sao?”

Uất Noãn Tâm bực bội, hết chưa vậy hả?

“Lúc trước sao tôi lại không biết, anh là người tự kỷ đến mức này nhỉ. Rất nhiều người phụ nữ muốn có được anh, nhưng chắc chắn không bao gồm tôi trong đó đâu.”

“Đúng là rất nhiều. Nhưng người anh muốn, chỉ có một mình em. Những người phụ nữ khác với anh mà nói, không là gì cả!”

Cô giống như vừa nghe được một câu chuyện nực cười, chế giễu lại. “Kể cả Nam Cung Vũ Nhi sao?”

“Em ấy không giống, em ấy là người thân của anh!”

Uất Noãn Tâm cảm thấy buồn cười, trong mắt lộ ra sự châm chọc. “Cô ta là người thân của anh, cũng là mẹ của con gái anh!”

“Về chuyện này, anh không biết phải giải thích với em như thế nào.”

“Cho dù anh muốn giải thích, tôi cũng không muốn nghe. Những chuyệnliên quan đến các người, không có một chút dính dáng gì đến tôi!”

Nam Cung Nghiêu biết lúc cô giận chẳng nghe lọt vào tai chữ nào, dứt khoát không nói nhiều, bảo tài xế lái xe.

Hai người im lặng suốt cả đoạn đường, cho đến khi đến một phòng khámchữa bệnh, Uất Noãn Tâm xuống xe. “Tại sao dẫn tôi đến đây chứ?”

“Ngày hôm qua chỉ băng bó qua loa thôi, anh lo lắng sẽ để lại dichứng. Cho nên đã đi hỏi thăm, biết được ở đây có nhân tài ẩn dật, nênđã dẫn em qua đây. Đừng thấy ở đây chỉ là một phòng khám nhỏ bé, hai bác sĩ chỉnh hình và chuyên khoa ngoại đều là chuyên gia hàng đầu của Đài Loan đó.”

“Làm gì nghiêm trọng đến vậy chứ! Chỉ bị thương ngoài da thôi mà.”

“Lúc còn trẻ, chuyện gì cũng cảm thấy không sao, đến già mới biết hối hận.”

Cô mỉm cười. “Anh từ lúc nào hiểu được những chuyện này chứ?”

“Sau khi Đào Đào ra đời.” Nam Cung Nghiêu bâng quơ cho qua, đùng đẩycô đi về phía trước. “Cứ coi vì bé Thiên đi, chăm sóc mình thật tốt,đừng để lại một chút bệnh tật nào.”

Lúc đầu Uất Noãn Tâm tưởng rằng vừa bước vào, thì sẽ mấy vài vị bác sĩ đứng xếp hàng ngay ngắn, ánh mắt mong chờ nhìn hai người họ, nhưngkhông nghĩ đến sẽ như thế này. Con đường nhỏ hẹp đứng chật cứng bệnhnhân, trong tai đều toàn là tiếng khóc của trẻ con, đàn ông phụ nữ cãinhau, đầu sắp sửa nổi banh ra.

Khó tránh khỏi cười nhạo. “Tổng tài to lớn, sao anh không sử dụng đặc quyền hử?”

Anh hỏi ngược lại. “Em muốn anh dùng sao?”

“Không có! Chỉ hơi cảm thấy bất ngờ.”

“Anh biết em không thích, cho nên mới đến đây như một người bìnhthường. Chuyên gia ở đây rất trong sạch và cao thượng, cho dù dùng quyền lực bắt bọn họ chữa bệnh trước cho em, e rằng trong lòng sẽ không tình nguyện, sẽ không hết lòng chữa trị đâu.”

“Thì ra anh cũng biết nói một câu “lòng người” này nhỉ?”

“Lúc trước không biết, nhưng cứ có liên quan đến em, anh đều suy nghĩthật kỹ lưỡng. Chỉ cần bọn họ có thể hết lòng chữa khỏi vết thương choem, đợi hơn hai tiếng nữa, cũng không đáng là gì.”

Anh dùng giọng điệu hết sức bình thản nhất nói ra câu này, đối với Uất Noãn Tâm mà nói, lại là một sự rung động lớn. Lúc trước cô không dámtin, người kiêu ngạo như Nam Cung Nghiêu, có thể vì một người con gáimà chấp nhận làm ‘người bình thường’, cất hết mọi thủ đoạn anh có, bỏxuống thân phận hãnh diện của mình.

Đáng tiếc, cảm động thì cảm động, nhưng tất cả đã quá muộn màng rồi!

Hai người nói chuyện phiếm cãi nhau câu được câu không, khó khăn lắmmới đến lượt Uất Noãn Tâm, cái cổ mỏi mệt rã rời. Nam Cung Nghiêu đứngngoài cửa đợi, cô đi vào, bị hai người bác sĩ già đè trên giường, cáicổ, miệng vết thương, đủ mọi tra tấn, kêu gào không ngừng.

Lúc đi ra ngoài, vịn vào vách tường, bước chân trống rỗng, nước mắt rưng rưng.

Nam Cung Nghiêu vội đỡ cô. “Sao rồi?”

Cô chỉ đứng trong gió ngổn ngang thốt ra một chữ, “đau!”, có cảm giácgiống như một cái máy bị người ta tháo rời ra, hủy thành linh kiện, rồi lắp ráp vào lại lần nữa. Mặc dù có thể cử động, nhưng bên trong đều tán loạn hết lên, sắp vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Vừa lên xe là ngủ ngay lập tức, mơ màng bị Nam Cung Nghiêu gọi dậy.

“Đến rồi, em đừng ngủ nữa!”

Cô dụi mắt, sợ chạm đến miệng vết thương, cẩn thận đứng lên, lại kinhngạc nhận thấy, cơ thể không còn đau nữa, thử cửa động tay chân mộtchút, cũng không còn cảm giác. Không ngờ người chuyên gia cũng quá trâu bò rồi, nhanh như vậy đã có hiệu quá! Xem ra Nam Cung Nghiêu tìm đúngnơi rồi! Nên cô tạm thời tha cho anh đã ‘bắt cóc’ cô!

Nhìn ra ngoài cửa sổ, biết được đây là một khu chung cư xa lạ.

“Đây là đâu? Không phải lại là nhà anh chứ?”

Anh ngầm thừa nhận.

“Rốt cuộc anh có bao nhiêu căn nhả hả? Lúc trước đều dùng để nuôi tình nhân phải không?”

“Anh không có thói quen đó!”

Lúc trước đúng thật anh có không ít phụ nữ, nhưng chỉ để giải quyếtnhu cầu sinh lý thôi, thường chỉ lên giường có một lần, thì đã dứt khoát cắt đứt quan hệ rồi. Ngay cả một tuần còn không tới, nói chi nuôinhững người phụ nữ bên người chứ!

Nếu như anh nói cô biết, sáu năm qua anh ngay cả một người phụ nữ cũng không tìm, toàn dựa vào ‘người yêu trái phải’ của mình để sống quangày, cô có cảm động không nhỉ?

Tưởng tượng, cô sẽ bày ra vẻ mặt xem thường, nói những chuyện đó không liên quan đến cô!

Cho nên, không nói thì hay hơn, hơn nữa đó cũng không phải là chuyện hay ho gì!

“Anh chắc chắn, hôm nay Nam Cung Vũ Nhi sẽ không đến giết, mắng tôi là hồ ly tinh lần nữa chứ?”

Anh nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của cô, không lên tiếng.

“Cám ơn ý tốt của anh! Nhưng tôi không muốn bị người khác coi mình là ‘kẻ thứ ba’!”

“Em không phải là kẻ thứ ba, chúng ta chưa ly hôn!” Nam Cung Nghiêukhẽ thở dài, nghiêm túc nhìn cô nói: “Hôm qua anh đã nói rõ ràng với Vũ Nhi rồi, anh đã từng yêu em ấy, nhưng bây giờ người anh yêu là em!”

“Lúc trước anh yêu cô ta đến vậy, còn có thể thay đổi. Tôi làm sao cóthể tin, tình yêu của anh dành cho tôi sẽ không thay đổi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui