Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Ngũ Chấn Quốc bị kích động, buổi chiều hôm đó bị đột quỵ. Quân y (bác sĩ trong quân đội) cẩn thận giúp ông kiểm tra sức khỏe, mặc dù tính mạng không nguy hiểm, nhưng khi nào có thể khỏi hẳn, vẫn còn là một ẩn số. Ngũ Liên và Uất Noãn Tâm vẫn một mực ở bên cạnh chăm sóc ông.

Buổi sáng vẻ mặt còn khỏe khắn, uy nghiêm lạnh lùng, mà giờ phút này lại chỉ là một ông lão gần đất xa trời, thê lương không còn sức lực nằm ở trên giường, hôn mê bất tỉnh, miệng méo xẹo, nhìn thấy cảnh đó làm cho Uất Noãn Tâm khó chịu. Không khỏi thở dài số phận thật tàn nhẫn, sinh mạng thật yếu ớt mà.

Ông quá hiếu thắng, quá dứt khoát, nhiều lúc ở cùng với ông, cô gần như quên mất ông là người đã già. Cho đến giờ phút này, mới biết được bên trong dáng người quân nhân sắt thép này, sớm muộn gì cũng bị thời gian ăn mòn, còn lại chỉ là một thể xác tiều tụy thôi.

Uất Noãn Tâm càng nghĩ càng buồn, không nén nổi hai mắt đỏ hoe.

Ngũ Liên vẫn quay lưng về phía cô, không nói lời nào, cô không dám nhìn vẻ mặt của anh.

Anh đột nhiên xông ra ngoài, Uất Noãn Tâm đuổi theo đến hành lang, đứng ở phía sau cách anh vài bước, có thể dễ dàng cảm nhận được nỗi đau của anh.

Sống lưng của anh thẳng tắp, bả vai có hơi co rúm lại, cô biết, anh đang khóc, lại không cách nào an ủi anh. Có lẽ nhưng lúc như thế này, không làm phiền anh mới là cách tốt nhất.

Rất lâu sau đó, cô mới từ từ đi đến, tay vừa mới đặt lên bờ vai của anh, anh đột nhiên quay đầu lại, ôm chặt lấy cô, khóc lóc giống như một đứa trẻ. “Đều là lỗi của anh…………..anh không nên nói những lời như vậy………..nếu như ông nội xảy ra chuyện…………….anh không biết phải làm sao nữa…………….anh là đồ khốn mà!”

Uất Noãn Tâm xoa nhẹ lưng anh, để mặc cho anh khóc. Trái tim co chặt lại, rất đau.

Ngẩn ngơ nhớ đến buổi hoàng hôn ngày mẹ bị đưa vào trong phòng cấp cứu, một mình ngồi cuộn trò ở một góc mà khóc rống, bên người không có ai an ủi.

Nỗi sợ hãi mất đi người thân, tự trách, cô có thể hiểu được.

Khóc hết nước mắt, Ngũ Liên suy sụp ngồi xuống băng ghế dài, lẳng lặng nhìn cửa phòng. “Người anh từ nhỏ tôn sùng nhất, chỉ có một người, chính là ông nội! Ông tham gia rất nhiều cuộc chiến, mỗi lần trở về, luôn bị thương khắp người, nhưng vẫn mỉm cười ôm anh, nói nhìn thấy anh sẽ không đau nữa.”

“Rồi dần dần, anh cũng cho rẳng, anh hùng đều không sợ đau, bởi vì họ đều có cơ thể sắt thép. Mãi mãi không biết đau, không biết khóc, không biết vấp ngã. Anh luôn không kiêng dè gì gặp chuyện rắc rối, bởi vì có ông nội, anh không sợ gì cả. Nhưng bây giờ mới biết, ông cũng là một người lớn tuổi, ông cần anh quan tâm. Nhưng anh vẫn xem nhẹ điều này, hối hận…………không kịp nữa rồi……….”

“Anh đừng nghĩ như vậy, không phải bác sĩ đã nói, tính mạng của ông không nguy hiểm, có lẽ vượt qua khoảng thời gian này sẽ khỏi hẳn. Anh vẫn còn thời gian để bù đắp, hiếu kính ông mà. Điều bây giờ anh cần làm, làm phải mạnh mẽ hơn so với bình thường! Ông nhất định sẽ khỏe thôi, tin em đi!”

Uất Noãn Tâm nắm chặt bàn tay lạnh như băng của anh, truyền hơi ấm của cô đến người anh.

“Chuyện công ty, tạm thời anh muốn lo nữa, chỉ muốn ở bên ông thật nhiều thôi!”

“Nhưng không phải anh nói, gần đây công ty có rất nhiều rắc rối lớn sao? Anh không thể ở bỏ đi ngay giờ phút quan trọng. Dù sao em cũng đã xin nghỉ phép nửa tháng, để em chăm sóc ông đi! Lúc trước em từng làm tình nguyện ở bệnh viện, biết phải chăm sóc ông như thế nào.”

“Nhưng mà………………..như vậy em quá vất vả rồi, là lỗi của anh, không nên để cho em gánh.”

“Không lẽ giữa chúng ta, còn phải tính toán với nhau sao? Ông cũng là người thân của em, hãy để em tỏ lòng hiếu kính với ông một chút, được không?”

Ngũ Liên cảm động đến không biết nói gì, ôm cô vào trong lòng, nức nở nói: “Gặp được em, là hạnh phúc lớn nhất trong đời anh.”

……………

Uất Noãn Tâm gánh hết tất cả trách nhiệm chăm sóc Ngũ Chấn quốc, tự mình đút ông ăn cơm, giúp ông lau người. Lúc đầu Ngũ Chấn Quốc còn chống đối, nhưng dần dần, cũng chấp nhận.

Có một lần, ông đột nhiên giãy giụa mạnh, mếu miệng quát cô. “Đi…………..đi……….”

Uất Noãn Tâm xốc chăn lên mới biết, ông tè dầm.

Ngũ Chấn Quốc cảm thấy sỉ nhục, nhắm chặt hai mắt lại.

Trên mặt cô không có chút chán ghét nào, ngược lại còn nhẹ nhàng nói lời an ủi bên tai ông: “Không sao cả, đây triệu chứng tự nhiên của bệnh đột quỵ, rất mau sẽ không có chuyện gì đâu.” Hứng nước, giúp ông lau chùi.

Sau này thỉnh thoảng gặp phải chuyện như vậy, ông cũng không còn chóng đối kịch liệt giống như trước.

Có lúc, Lâm Mạt dắt bé Thiên đến, thằng bé rất hiểu chuyện, cũng không hỏi nhiều, nhướng gót chân lên, mang giấy khen giơ cao trước mắt Ngũ Chân Quốc. “Ông xem cháu nè, bé Thiên được giấy khen bé ngoan đó! Cô giáo tặng cháu đó! Còn cho bé Thiên kẹo que, bé Thiên không ăn, mang đến cho ông, ông phải mau chóng khỏe lên nha.”

“Ma ma mua cho bé Thiên một quyển truyện, để bé Thiên đọc cho ông nghe.” Thằng bé bắt một chiếc ghế ngồi ở bên cạnh, ngồi kể chuyện còn bắt chướt rất giống.

Uất Noãn Tâm cảm thấy rất vui, lẳng lặng đứng ở một bên dọn dẹp vệ sinh, nhìn thấy khóe mắt Ngũ Chấn Quốc ươn ướt. Tuy ông nói không nên lời, nhưng ý thức rất rõ ràng.

Mong rằng sau này con cháu của bọn họ có thể hòa hợp ở chung với nhau như vậy.

Vì để Ngũ Chấn Quốc yên tâm dưỡng bệnh, Ngũ Liên phong tỏa hết tin tức bên ngoài, cũng không cho phép bất cứ người nào đến thăm bệnh. Nhưng hôm nay, Uất Noãn Tâm ra ngoài lấy nước, đã đâm đầu đụng vào một vị khách.

Trên người Nam Cung Nghiêu mặc áo gió mau xám, mang theo hiu quạnh của gió mùa thu. Trên tay cầm bó hoa tươi, mỉm cười với cô.

Cô bỏ bình nước nóng xuống, có chút kinh ngạc. “Sao anh đến đây?”

“Ngũ tư lệnh bệnh, nên anh đến thăm.”

“Anh không giống người có lòng tốt đến vậy.”

“Được rồi, anh thừa nhận đây chỉ là cái cớ. Anh nhớ em, muốn đến thăm em. Mấy ngày nay, em không nhận điện thoại của anh, anh rất sốt ruột. Anh hỏi bé Thiên, mới biết chuyện gì. Sao em không nói với anh?”

Cô quay mặt đi. “Tôi không cho rằng chuyện này cần thiết. Cám ơn ý tốt của anh, nhưng Ngũ tư lệnh chắc không muốn gặp anh đâu, hay là anh về đi!”

Nam Cung Nghiêu làm ngơ trước sự chống đối của cô, bước lên mấy bước, vươn tay muốn lấy vài sợi tóc rơi trên má cô, bị cô né tránh. đau lòng thì thào. “Em hốc hác, còn gầy nữa! Vì Ngũ Liên, đáng sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui