Hợp Đồng Hôn Nhân ? Anh Xé Rồi !

Phần Mở Đầu
-Happy birthday to you, happy birthday to you...
-Linh Đan, mau ước đi.
Cô gái trẻ tên Linh Đan nghe mẹ nói vậy liền chắp hai tay lại đặt trên bàn:
-Điều ước thứ nhất, mong cho gia đình mình luôn mạnh khỏe.
-Điều ước thứ hai, mong cho dì mau tìm được chồng.
Mọi người nghe vậy lập tức phì cười. Người phụ nữ đang ngồi một bên bỗng dưng bị điểm danh bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt đầy cưng chiều.
-Điều ước thứ ba...
Linh Đan nhắm mặt lại chân thành cầu nguyện, điều ước cuối cùng phải giữ bí mật thì mới linh nghiệm. Sau đó cô đưa mặt tiến lại gần bánh kem, trong ánh mắt mong đợi của những người xung quanh lần lượt thổi tắt nến..
Bà Hoàng-mẹ Linh Đan nhỏ giọng than thở với chồng:
-Mười tám tuổi rồi. Nhanh thật đấy. Cứ như mới hôm qua đây em còn ẵm bồng con bé, thay tã cho nó.
Ông cụ ngồi kế bên nói:
-Lớn rồi. Sắp lấy chồng rồi.
Linh Đan nghĩ ông nội đang đùa mình, ngượng ngùng bẽn lẽn nói:
-Ông nội cứ trêu con hoài.
Ông cụ nhìn chăm chú cháu gái mình, ánh mắt vô cùng khó hiểu, có vẻ như đang tính kế. Linh Đan bị nhìn đến sợ hãi, trong lòng chợt có dự cảm chẳng lành, bối rối bưng ly nước trên bàn lên uống một ngụm để lấy lại bình tĩnh.
-Tuần sau ông nội dẫn con đi xem mắt.
Phụt... Nước vừa uống vào chưa kịp nuốt xuống đã bị phun ngược trở ra. Câu nói này thành công làm cho Linh Đan mất bình tĩnh, từ bỏ luôn hình tượng ngoan hiền trước mặt trưởng bối trong gia đình.
-Ông nội giỡn vui quá. Hi hi...
Trái lại ông thản nhiên uống trà nóng, rất nghiêm túc nói:
-Không phải giỡn. Ông nói thật.
-Con còn nhỏ mà ông nội. Xem mắt làm cái gì chứ?
-Đúng đó ba. Con bé còn nhỏ. Mấy năm nữa rồi tính cũng chưa muộn.-bà Hoàng cũng tranh thủ chen vào giúp con gái.
Ông cụ nhìn cháu gái một chút, vuốt cằm nói:
-18 tuổi rồi. Đủ tuổi lấy chồng rồi.
Linh Đan đánh ánh mắt cầu cứu sang ba mình, lại bị ba ngó lơ, tức đến muốn lật bàn.
-Quyết định vậy đi. Bây giờ tiếp tục ăn mừng nào. Linh Đan, sinh nhật vui vẻ. Ông nội có quà tặng cho con.
Tâm trạng của cô rất không tốt, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy món quà ông nội đưa cho. Vừa mới mở giấy gói ra, trán lập tức chảy xuống ba vạch đen.
-Sao? Có thích không?
Linh Đan hít sâu một hơi, nỗ lực che bìa sách không để người khác nhìn thấy tên quyển sách, méo mó miễn cưỡng cám ơn ông nội.
Lúc ra về ông còn cẩn thận kéo cô lại dặn dò:
-Thứ bảy tuần sau ăn mặt đẹp một chút. Người ta sẽ qua đón con.
Kể từ đây câu chuyện của họ bắt đầu.
****************************


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui