Hợp Đồng Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ


Thẩm Hạo Quân mở cửa ra khỏi xe, Thẩm Nhật Mai thấy vậy cũng ra theo, nhìn gương mặt đang kiềm chế sự tức giận của anh, bất giác cô ta cảm thấy sợ hãi.
Giọng nói thảo mai của cô ta, càng khiến anh phải nổi giận:
_ Anh Hạo Quân, em chỉ vừa ngồi vào, sao anh lại thay mới? Anh ghét em đến vậy sao? Dù sao em cũng là em gái của anh, anh không nên đối xử với em như vậy!
_ Thẩm Nhật Mai, cô biết tôi ghét nhất là loại người thích giả tạo, vậy tại sao còn giả vờ như không biết gì?
_ Anh đang nói gì vậy? Em không hiểu gì cả!
_ Cô không hiểu hay là cô giả vờ không hiểu? Cô tốt nhất là an phận cho tôi, nếu còn vượt qua giới hạn thêm một lần nữa, thì đừng trách tại sao, Thẩm viên bay màu.
Thẩm Hạo Quân lớn tiếng cảnh cáo, không hề nể mặt Thẩm Trạng Nguyên là chú ruột, mà cảnh cáo muốn sang bằng Thẩm viên.
Lâm Chân bên trong nhìn ra cũng chỉ bất lực, cũng không thể lên tiếng nói đỡ cho Thẩm Nhật Mai mãi được! Dù sao cũng chỉ là anh em họ nuôi, nếu nảy sinh tình cảm, thì đã vượt quá giới hạn của Thẩm Hạo Quân rồi!
...
Thẩm Hạo Quân lái chiếc xe khác đến đón Ngọc Chiêu Vân, còn Thẩm Nhật Mai muốn đến Thẩm thị thế nào thì mặc kệ cô ta.

Anh cũng không muốn lo chuyện bao đồng quá nhiều.
Trước cổng Ngọc gia, thân hình bé nhỏ của Ngọc Chiêu Vân đã đứng đợi từ bao giờ.

Anh ngừng xe trước cô, hạ cửa kính xuống, cưng chiều nói:
_ Để em đợi lâu rồi, mau lên xe.

_ Không sao.
Ngọc Chiêu Vân ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn rồi nhìn sang Thẩm Hạo Quân, mỉm cười gật đầu.

Anh mỉm cười đáp lại, rồi lái xe rời khỏi Ngọc gia.
Anh nhìn cô qua gương chiếu hậu, vô tình bắt gặp dấu hôn đỏ chói ngày hôm qua.

Anh liền nhớ đến chuyện dọn ra ở riêng, ho nhẹ một cái, sau đó lựa lời hỏi cô:

_ Vân Nhi, chuyện ở riêng, anh nói với mẹ rồi! Mẹ nói, chỉ cần em đồng ý, Thẩm Hạo sẽ là nhà của chúng ta.
_ Thẩm Hạo? Là nơi nào vậy?
_ Em đồng ý không? Anh dẫn e qua đó xem luôn.
Ngọc Chiêu Vân bình tĩnh nhìn anh, giọng nói như chẳng quan tâm đến của cô, khiến anh hơi bất ngờ.
_ Chuyện này sau cũng được, nhưng...
_ Nhưng thế nào?
_ Phải hỏi ý kiến gia đình em nữa! Chuyện xuân dược...!là do anh hai em làm!
Đùng.

Lần này là Thẩm Hạo Quân sốc nặng, không ngờ người làm ra chuyện đó lại là ông anh vợ.

Nhưng anh ta làm vậy thì được gì? Đây chẳng phải là đưa em gái mình vào hang sói sao?
Thẩm Hạo Quân cười ngây ngô, nhỏ giọng trêu chọc cô:
_ Nhưng em không tức giận còn gì?
_ Không phải không tức giận, mà là tức giận rồi, mọi chuyện cũng không quay lại được!
_ Cũng đúng.

Vậy thì không cần hỏi ý kiến gia đình nữa đâu!
_ Tại sao?
Thẩm Hạo Quân nhìn cô cười gian xảo, sau đó nhỏ giọng đáp lại:
_ Ba mẹ vợ đã chấp nhận con rể, anh hai lại tạo điều kiện cho em rể.

Vậy em nghĩ, mình không đồng ý thì họ liền không đồng ý sao?
Ngọc Chiêu Vân ú ớ mà không đáp lại được, nhưng anh nói có lý như vậy, cô phản bác thì được ích lợi gì?
...
Thẩm Hạo Quân dừng xe trước cổng Đông Chiêu, cuộc gây rối bên trong khiến cả hai chú ý đến.

Ngọc Chiêu Vân nhìn sang anh, sau đó mở cửa xe đi nhanh vào trong.
Anh cảm thấy bất an, quyết định theo sau cô vào trong.

Cuộc hỗn độn trước mắt, chẳng khác nào một cơn bão vừa đi qua.

Phạm Thị ngồi dưới sàn, quần áo xộc xệch, gương mặt xinh đẹp ngày nào đã trở nên sưng tấy lên.
Ngọc Chiêu Vân đi vào, đám đông liền biết điều mà tránh sang một bên.

Cô nhìn Phạm Thị đang làm loạn, tức giận quát:
_ Phạm Thị, cô làm loạn đủ chưa?
Phạm Thị nghe được tiếng nói của người mình cần tìm, liền quay đầu xác nhận.

Cảm giác đau đớn ngày hôm qua lại truyền đến, khiến cô ta như người điên, lao nhanh đến chỗ cô.
_ Ngọc Chiêu Vân, tao sẽ giết mày!
Thẩm Hạo Quân đưa tay kéo cô sang một bên, khiến Phạm Thị mất đà, ngã sõng soài về phía trước.


Ngọc Chiêu Vân khó hiểu, ánh mắt nghi hoặc nhìn sang Thẩm Hạo Quân.
Anh chột dạ né tránh, khiến cô càng khẳng định, Phạm Thị như bây giờ là do anh làm.

Ngọc Chiêu Vân thở dài, nhìn Phạm Thị đang vật vã dưới sàn, từ từ lên tiếng hỏi cô ta:
_ Phạm Thị, cô là có ý gì đây? Lần trước ở Ngọc thị làm loạn, bị cảnh sát đưa đi! Bây giờ lại muốn nữa sao?
_ Ha, mày thanh cao cái gì? Mày trong sáng cái gì? Là mày, chính là mày đã khiến tao ra nông nỗi này! Mày giả vờ cái gì chứ?
_ Phạm Thị, cô ăn nói không có căn cứ, không có chứng cứ xác thực, tôi có thể kiện cô đó! Cộng với tội danh bắt cóc người khác, cô nghĩ mình có thể bị làm biên bản đơn giản sao?
_ Mày...
Phạm Thị tức giận nhưng không thể phản bác lại Ngọc Chiêu Vân, với lại cô đang nắm thóp cô ta, bản thân mà làm càn, chỉ còn nước chết đi!
Phạm Thị căm phẫn nhìn Ngọc Chiêu Vân, hai tay nắm chặt thành quyền, cả người hừng hực lửa, như muốn thiêu đốt tất cả ở đây!
Sau một lúc im lặng, cuối cùng cô ta cũng đứng lên, quay người muốn rời đi! Sau khi tất cả gỡ bỏ phòng bị, cô ta lại bất ngờ quay lại, cầm con dao đã giấu sẵn từ lâu, lao đến chỗ Ngọc Chiêu Vân.
Khoảng cách quá gần, cô cũng không thể tránh kịp, hai mắt nhắm nghiền lại, cam chịu số phận của mình.
Phạm Thị hành động quá nhanh, không ai có thể đỡ được, tất cả đều kinh ngạc khi thấy Thẩm Hạo Quân dùng thân che chắn cho Ngọc Chiêu Vân.

Cô từ từ mở mắt, Thẩm Hạo Quân đang gục xuống, cô kinh ngạc đưa tay đỡ lấy anh.

Hai hàng nước mắt rơi xuống, đưa tay bịt chặt miệng vết thương, lớn tiếng gọi:
_ Chị Ý Nhi, mau gọi cấp cứu.

Mọi người mau gọi cấp cứu.

Hạo Quân, anh đừng ngủ, đừng im lặng, có nghe em nói gì không?
_ Ngoan, anh nghe!
_ Tại sao anh lại đỡ cho em? Anh vẫn còn phải lo cho Thẩm thị, lo cho mẹ anh.

Anh mà có chuyện gì, em biết sống sao đây?
_ Đừng khóc, anh vẫn ổn mà!
Thẩm Hạo Quân cố gắng chống cự, ghì chặt vào người cô mà đứng lên.


Ngọc Chiêu Vân kinh ngạc, không muốn cho anh đi lại, miệng vết thương đã chảy ra rất nhiều máu.
Anh dựa người vào cô, nhìn Phạm Thị đang thất thần, lạnh lùng nói:
_ Phạm Thị, cô không những phải chịu án tù, Phạm thị và Phạm gia cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Những gì cô làm, hay tôi làm cho cô, đều là cô tự chuốc lấy.

Mau gọi cảnh sát!
_ Hạo Quân, anh đừng nói nữa, yên lặng chút đi! Vết thương chảy rất nhiều máu.
_ Ngoan, anh không sao!
_ Còn nói nữa là em bỏ anh luôn, sao cứ không nghe lời vậy chứ?
Thẩm Hạo Quân mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô, trước khi ngất đi! Mặc kệ Ngọc Chiêu Vân có gào thét thế nào, anh vẫn im lặng nằm trong lòng cô.
_ Hạo Quân, anh mau tỉnh lại đi mà! Anh nghe em gọi không? Anh không được ngủ, mau mở mắt nhìn em đi mà! Hạo Quân.
...
Húhúhú....
Tiếng còi xe cứu thương vang khắp thành phố, trên xe bệnh nhân đang nguy kịch.

Con dao đâm vào phần lưng, dẫn đến mất máu khá nhiều.
Bác sĩ đang sơ cứu cho Thẩm Hạo Quân, chỉ cầu cho mau chóng đến bệnh viện.
Ngọc Chiêu Vân nắm chặt lấy tay anh, một chút cũng không muốn buông ra.

Bác sĩ nhìn cảnh này, cũng không muốn phá hủy, nhìn ra đường phố, bệnh viện xuất hiện trước mắt.

Tất cả đều vui mừng, chuẩn bị di chuyển bệnh nhân vào phòng cấp cứu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận