_ Đứng lại, các người muốn đưa anh hai tôi đi đâu?
_ Đại tiểu thư, chuyện này cô đừng nhún tay vào, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.
_ Tạo Hoà, anh là thư ký riêng của anh tôi, có chuyện gì mà không thể nói sao?
Tạo Hoà cúi đầu giây lát, khi ngước lên, gương mặt đẹp trai như ngày thường đã biến thành gương mặt đầy sát khí, nụ cười cũng trở nên quỷ dị hơn.
Thẩm Tịch Y kinh ngạc, đề phòng lùi về sau vài bước.
Tạo Hoà từng bước từng bước ép sát cô ấy, không nhân nhượng mà ra tay muốn tấn công.
Thẩm Tịch Y nhanh nhẹn, luồn qua tránh đi nắm đấm của Tạo Hoà.
Cô ấy cúi người, tặng cho anh ta một đấm vào bụng, rồi thẳng chân đá bay anh ta.
Tạo Hoà nằm vật vã dưới đất, ánh mắt kinh ngạc nhìn Thẩm Tịch Y.
Không nghĩ rằng, cô ấy lại có sức mạnh như vậy!
Thẩm Tịch Y không nhiều lời, chỉ tay vào trong xe, lạnh lùng nói:
_ Thả anh tôi ra.
_ Muốn tôi thả, vậy phải xem cô có đánh thắng được người của tôi hay không! Lên.
Tạo Hoà nhân cơ hội thuộc hạ giữ chân Thẩm Tịch Y, liền nhanh chân lên xe cùng Thẩm Hạo Quân đi mất.
Thẩm Tịch Y nhìn theo mà bất lực, rốt cuộc họ là đang che giấu chuyện gì?
_ Thẩm Hạo Quân đâu rồi?
_ Bị Tạo Hoà đưa đi rồi! Giờ phải làm sao? Anh hai còn đang bị thương.
_ Mau gọi cho Thời Đình.
_ Ờ đúng rồi, chắc anh ấy sẽ biết!
Thẩm Tịch Y gọi ngay cho Thời Đình, chỉ nghe được giọng nói ngáy ngủ của anh ta:
_ Alo, YY, em gọi trễ vậy làm gì?
_ Trễ cái đầu anh, chỉ mới hơn tám giờ.
Mau ngồi dậy nghe em hỏi!
_ Được được, tiểu tổ tông mau hỏi đi!
_ Anh hai bị Tạo Hoà đưa đi rồi, anh có biết là đi đâu không?
Thời Đình như tỉnh ngủ, cả người tựa lưng vào giường, khó hiểu hỏi lại:
_ Họ đi đâu sao anh biết được! Mà có chuyện gì vậy?
_ Anh hai nói chuyện với Vân Nhi, sau một lúc thì bị Tạo Hoà đến đưa đi! Vân Nhi lại bảo anh hai không phải là anh hai, còn nói sẽ giết chết Thẩm Hạo Quân và Ngọc Chiêu Vân.
_ Cái gì?
Thẩm Tịch Y thở dài, nói vào điện thoại một câu nữa rồi cúp máy:
_ Anh ngủ tiếp đi, em cúp đi!
_ Ê, ê, nhưng mà...cúp nhanh vậy sao?
Thời Đình khó hiểu đi đến bàn làm việc, mở máy tính lên xem định vị, nhưng nó đã bị tắt từ bao giờ.
Anh ta chỉ còn cách gọi cho Thẩm Hạo Quân, nhưng nhận lại chỉ là tiếng tút tút.
Thời Đình mệt mỏi quăng điện thoại lên bàn, tựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt lại, xoa xoa huyệt thái dương.
Hai mắt anh ta bỗng dưng mở ra, nghi hoặc hỏi:
_ Chẳng lẽ là anh ta?
...
Trong xe, Tạo Hoà đau đớn ôm lấy bụng mình, ánh mắt không ngừng quan sát người bên cạnh.
Anh ta với tay lấy chai nước, mở nắp rồi đổ thẳng lên mặt của Thẩm Hạo Quân.
Rất nhanh anh đã có giấu hiệu tỉnh lại, đưa tay lên vuốt nước trên mặt, thở phào một hơi, sau đó lên tiếng:
_ Tạo Hoà, cảm ơn cậu!
_ Lão đại, sao cậu không giải thích với phu nhân?
_ Rồi cô ấy sẽ biết thôi!
_ Anh không nói thì sao biết được? Vừa nãy tôi còn bị đại tiểu thư hiểu lầm, bị đánh đến đau chết đi được!
Thẩm Hạo Quân bật cười, vỗ vỗ vào vai Tạo Hoà, không nhanh không chậm, lên tiếng:
_ YY có thân thủ không thua gì tôi đâu! Cậu đánh tay đôi với con bé, khác nào tìm đường chết cho mình?
_ Nhưng anh cũng đâu nói với tôi như vậy! Nếu biết, tôi đã không liều mạng như vậy!
_ Được rồi, cậu liên lạc với bác sĩ Mystery, hẹn ngày gặp mặt đi!
Tạo Hoà gật đầu, hai mày vẫn nhăn nhó, khó chịu lên tiếng:
_ Lão đại, tôi để ý rồi, từ ngày anh và phu nhân kết hôn, cảm xúc thay đổi, nên chuyện này vẫn thường xuyên xuất hiện như vậy! Lần trước hai người ân ái, may mắn là không bị gì! Nếu không, chắc chắn anh sẽ bị kết tội sát thê đấy!
_ Tôi biết! Nhưng không như vậy, thì không thể tìm ra nguyên lý hoạt động của nó.
Vừa nãy tôi đã nói gì?
Tạo Hoà như không nghe thấy gì, né tránh ánh mắt của Thẩm Hạo Quân.
Anh bóp chặt lấy vai Tạo Hoà, nở một nụ cười tươi, vui vẻ hỏi lại:
_ Vừa nãy tôi đã nói gì?
_ Lão đại, anh đừng bày ra bộ mặt đó, tôi sợ lắm!
_ Vậy...?
_ Tôi nói.
Vừa nãy anh đã nắm chặt lấy tay phu nhân, lên tiếng cảnh cáo: "Ngọc Chiêu Vân, cô và Thẩm Hạo Quân đều phải chết!" Chỉ có vậy thôi, tôi liền đến rồi!
Thẩm Hạo Quân gật đầu, không nghĩ rằng bản thân khi tức giận lại đáng sợ như vậy!
_ Mau về Thẩm Hạo.
_ Dạ!
...
Bụp.
Tiếng mở đèn khiến người bên trong phải chói mắt.
Thẩm Hạo Quân quay lại, anh mắt nghi hoặc nhìn người đó, khó hiểu hỏi:
_ Mẹ? Sao mẹ lại ở đây?
_ Mẹ không ở đây thì ở đâu? Vừa nãy là tình huống gì đây?
_ Mẹ, là nó.
Lâm Chân đặt ly trà xuống, vẻ mặt nghiêm trọng của bà, chắc hẳn cũng đã biết chuyện.
Thẩm Hạo Quân đi đến ngồi cạnh Lâm Chân, nắm chặt lấy tay bà, nhỏ giọng hỏi:
_ Mẹ, còn cách nào khác để loại bỏ không?
_ Vẫn còn, nhưng không được, hoàn toàn không được!
_ Mẹ...
_ Aiya, con đừng có ép mẹ.
Lâm Chân bất lực, chỉ đành nói ra:
_ Chính là không còn yêu đương với Vân Nhi hoặc bất cứ người phụ nữ nào khác! Chỉ có như vậy, cảm xúc của con mới không bị khống chế.
_ Nhưng, như vậy thì sao được? Con yêu cô ấy hơn cả mạng của con, sao có thể không có cảm xúc khi ở gần chứ?
Thẩm Hạo Quân mệt mỏi, lê từng bước đi lên lầu.
Nhìn bóng lưng của anh, Lâm Chân cảm thấy thật có lỗi mà!
...
Sáng hôm sau.
Ngọc Chiêu Vân vẫn đang yên giấc, bên ngoài đã nghe tiếng xì xầm, cô mở nhẹ đôi mắt, dụi dụi nó rồi ngồi dậy.
Cô từ từ đi ra cửa, ngó ra nhìn, hóa ra là phòng bên cạnh đang có xung đột.
Cô vẫn còn say ngủ, nhẹ nhàng đi vào phòng vệ sinh.
Cạch.
Một lúc lâu có người đi vào, Ngọc Chiêu Vân nghe tiếng động, cứ nghĩ là Tào Tuyết Nghi, nên đã lớn giọng nói vọng ra:
_ Là mẹ sao? Mẹ đừng đến đây thường xuyên như vậy, hôm nay con có thể xuất viện rồi! Phải rồi, mẹ có nghe tin gì từ YY không? Hạo Quân...anh ấy bị gì vậy?
Bên ngoài vẫn không có ai trả lời, cô vội vàng rửa mặt, rồi ra khỏi phòng vệ sinh.
Người xuất hiện trước mắt, khiến cô sợ hãi lùi về sau, ấp a ấp úng, hỏi:
_ Sao...sao lại là anh? Sao...sao anh lại đến đây?
_ Vân Nhi, em bình tĩnh nghe anh giải thích đi mà!
_ Anh đừng qua đây, nếu không tôi la lên đó!
_ Được, anh không qua đó, em ăn chút gì đi!
Ngọc Chiêu Vân nhìn đồ ăn anh đem đến, trong đầu lại nhớ đến câu nói tối qua của anh.
Cô đứng im bất động, không dám đến gần anh.
Thẩm Hạo Quân nhìn gương mặt thất thần của cô, anh nhanh tay mở hộp đồ ăn ra, gắp ăn một miếng, rồi nhìn cô hỏi:
_ Em tin chưa?
_ Vậy anh có thể về rồi!
_ Vân Nhi, anh có chuyện muốn nói!
_ Hạo Quân, chuyện tối qua anh nói, anh còn nhớ đúng không?
Thẩm Hạo Quân lắc đầu, từng bước từng bước đi lại gần cô, nhỏ giọng cưng chiều:
_ Anh không nhớ, là Tạo Hoà nói với anh.
Vân Nhi ngoan, anh là người thế nào, thời gian qua em cũng có thể hiểu mà! Anh trong clip mà Phạm Chính cho em xem, hoàn toàn không phải là anh.
_ Không phải là anh? Nhưng hình ảnh đó là của anh, anh định gạt tôi luôn sao?