Thẩm Hạo Quân ngồi phía đối diện mà như người vô hình, hoàn toàn bị lơ đi một cách nhẫn tâm.
_ Phu nhân, Thẩm tiểu thư đến chơi!
_ Nhật Mai sao? Bảo con bé vào đây, ta giới thiệu con dâu của ta cho nó.
Cộp, cộp, cộp...
Tiếng gót giày vang lên chói tai, khiến cho Thẩm Hạo Quân phải nhíu mày khó chịu.
Anh nhanh chân đi qua ngồi cạnh Ngọc Chiêu Vân, không muốn để người phụ nữ khác có cơ hội chạm vào.
Lâm Chân vừa nhìn liền nhận ra, từ cái vụ yêu đương bất chính giữa anh em cùng họ, được bùng nổ trong trường đại học.
Nó đã trở thành bức tường vô hình, ngăn cản anh và Thẩm Nhật Mai ở gần nhau.
Bà cũng hiểu chuyện này là như thế nào, cũng hiểu được tâm tư sâu xa của Thẩm Nhật Mai.
Cho dù cô ta có đến quỳ gối cầu xin tình cảm của Thẩm Hạo Quân.
Thì bà cũng biết được câu trả lời nó thâm đến mức nào!
_ Bác gái, con đến thăm bác đây! Chào anh họ.
_ Nhật Mai, đây là chị dâu con, tên là Vân Nhi.
_ Chị dâu? Bác ơi, hai người họ kết hôn là thật sao?
_ Phải, đã lĩnh giấy kết hôn luôn rồi! Mau vào đây chào hỏi nhau đi!
Thẩm Nhật Mai tỏ ra không vui, khó chịu đi đến ngồi xuống ghế.
Ánh mắt không cam tâm, nhìn Ngọc Chiêu Vân, chào hỏi:
_ Chào chị dâu, em và chị vừa gặp nhau hôm qua đấy!
_ Tôi biết!
_ Tôi tưởng hôm qua xảy ra xích mích nên quên luôn người chị dâu này rồi chứ?
_ Anh họ, anh nói quá rồi!
Thẩm Nhật Mai cười gượng, vẻ mặt xấu hổ này thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Ngọc Chiêu Vân thấy anh quá lời, vội đánh anh vài cái, sau đó nhìn Thẩm Nhật Mai, nói:
_ Nhật Mai, cô đừng bận tâm đến lời nói của Quân, anh ấy hơi thẳng tính.
_ Em nói đỡ làm gì? Anh nói sự thật mà!
_ Thẩm Hạo Quân.
Cô tức giận trừng mắt với anh, lôi cả họ lẫn tên của anh ra mà gọi, đến Lâm Chân cũng phải kinh ngạc.
Nhưng nhìn vào gương mặt biết nghe lời của anh, bà chỉ cười rồi lại thôi.
Trong lòng lại càng ưng đứa con dâu này!
Lâm Chân không muốn cái không khí khó chịu này cứ kéo dài, bà đành lên tiếng giải vây cho họ:
_ Aiya, chúng ta nói chuyện khác đi, cứ phải khó chịu với nhau như vậy sao?
_ Bác, con xin lỗi!
_ Không cần phải xin lỗi, đều là người trong nhà, đừng đấu đá nhau như vậy! Chúng ta mau vào ăn cơm đi, để nguội sẽ không ngon.
Vân Nhi, chúng ta đi!
_ Vâng ạ!
...
Thẩm Hạo Quân kéo Ngọc Chiêu Vân ngồi cạnh anh, không thèm nhìn xem vẻ mặt khó coi của Lâm Chân.
Bà vừa định để con dâu ngồi cạnh, vậy mà lại bị thằng con trai nghiện vợ cướp mất.
Thẩm Nhật Mai từ ngoài đi vào, đi nhanh đến muốn ngồi cạnh anh, nhưng vừa nhìn vào khoảng trống bị Ngọc Chiêu Vân lấp đầy, thì hụt hẫng, nhưng lại lên tiếng hỏi cô:
_ Chị dâu, em ngồi cạnh anh họ quen rồi, chị cho em ngồi cạnh ấy nha?
_ Vậy cô làm vợ anh ấy đi, tôi cho cô ngồi! Chồng tôi mà bắt tôi phải nhường chỗ người khác, nằm mơ sao?
_ Chị...
_ Thôi, con đừng trẻ con như vậy, mau lại đây ngồi cạnh bác!
Thẩm Nhật Mai tức giận, thật sự đã muốn rời đi, nhưng nhìn tình hình trước mắt, cô ta mà rời đi, chẳng khác nào là nhận thua!
Bữa ăn trôi qua, nhưng chẳng khác nào cầm đao đi đánh giặc.
Thẩm Nhật Mai như kẻ thù, càng lên tiếng càng khiến cho Thẩm Hạo Quân khó chịu, chặt chém không thương tiếc.
_ Bác gái, con nghe nói bác chuẩn bị đi du lịch cùng bạn thân! Không biết chuyện này chị dâu nhỏ có biết không?
_ Cô ấy vừa mới về đây, những chuyện thế này, biết hay không cũng không quan trọng.
_ Nhưng đã làm dâu nhà họ Thẩm, sao có thể không biết những chuyện này?
_ Vậy cô về làm dâu nhà người ta đi, sau đó tìm hiểu hết những lịch trình của ba mẹ chồng, anh chị em chồng.
Khi đó cô mới có thể làm một người con dâu tốt.
_ Anh họ...
Thẩm Hạo Quân thật sự là có hiềm khích với Thẩm Nhật Mai.
Mọi câu nói của cô ta, đều bị anh chém cho không còn mảnh giáp.
Khiến cô ta tức giận bỏ ra về.
Ngọc Chiêu Vân nhìn anh chẳng khác nào một đứa con nít, ghét người nào là ghim đến cùng mới chịu được! Cô lắc đầu ngán ngẫm, nhìn sang Thẩm Hạo Quân, nói:
_ Quân, anh như thế chẳng khác nào trẻ con.
Cứ như vậy mãi, anh làm sao trưởng thành.
_ Anh trẻ con khi nào chứ? Là cô ta công kích em, anh chỉ nói đỡ cho em thôi mà!
_ Em...anh...
Ngọc Chiêu Vân nói không lại anh, cái mỏ không biết điều của anh, cô có cãi cũng không cãi lại.
...
Buổi chiều tại Ngọc gia.
Tào Tuyết Nghi và Ngọc Cảnh Minh đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ đứa con rể là Thẩm Hạo Quân đến.
Nghe danh đã lâu, nay được diện kiến, không biết bên ngoài hình dáng ra sao? Lại có thể lọt vào tầm ngắm của Ngọc Chiêu Vân nhà họ.
Ngọc Trác Đông cũng có mặt, muốn xem thử đứa em rể này thế nào, có biết điều như đưa em gái mỏ hổn kia của anh ta không? Cảm giác có em rể lớn tuổi hơn mình, cũng không thấy thoải mái gì mấy! Nhưng được người như Thẩm Hạo Quân gọi một tiếng anh vợ, cũng nghe vui tai đi!
_ Lão gia, phu nhân, tiểu thư đưa Thẩm thiếu về rồi!
_ Đông, mau ra đón em con.
_ Tại sao phải là con? Ba mẹ, một lát đừng nói con là con trai của hai người, cứ nói con là bạn thân của Vân Nhi.
_ Con lại muốn làm gì nữa đây?
Lời chưa nói hết, bóng dáng đã khuất dạng sau cánh cửa.
Tào Tuyết Nghi nhìn Ngọc Cảnh Minh, lắc đầu bất lực.
Đứa con trai này của họ, nhiều trò để bày như vậy, nhưng lần nào cũng rất được việc.
...
Ngọc Trác Đông chạy nhanh ra ôm chầm lấy Ngọc Chiêu Vân, khiến cô và Thẩm Hạo Quân đều ngạc nhiên.
Ngọc Trác Đông ghé vào tai cô, nói nhỏ:
_ Anh là bạn thân em, nhớ chưa?
Ngọc Chiêu Vân chưa hiểu chuyện gì, lại nghe anh ta nói tiếp, giọng nói hướng về Thẩm Hạo Quân:
_ Chào Thẩm thiếu, tôi là bạn thân của Vân Nhi, cứ gọi tôi là Tiểu Trác.
_ Tiểu Trác? Được, chào anh.
_ Vân Nhi, chúng ta vào nhà thôi!
_ Quân, chúng ta đi thôi!
Ngọc Chiêu Vân lúc này mới nhận ra, cái tên Tiểu Trác này là Ngọc Trác Đông tự đặt cho mình, trong những trường hợp mà anh ta tự dựng lên thế này! Bây giờ lại không biết là muốn giở trò gì đây nữa!
...
Tào Tuyết Nghi và Ngọc Cảnh Minh vẫn nhàn nhã uống trà, vừa nghe câu nói của Ngọc Trác Đông vang lên từ bên ngoài cửa, cả hai đều ho sặc nước, muốn tức giận một cách bất lực.
_ Anh là Thẩm Hạo Quân gì đó sao? Tôi từng hay tin anh và em gái nuôi yêu nhau.
Không biết bây giờ còn mối quan hệ mập mờ đó không?
_ Tiểu Trác, anh đang nói cái gì vậy? Chỉ là tin đồn thổi, anh tin làm gì chứ?
_ Vậy em tức giận cái gì? Anh đã hỏi em sao? Còn nhớ trước kia em vẫn hay theo đuổi anh, bây giờ không theo nữa sao?
_ Tiểu Trác?
Ngọc Trác Đông không đùa nữa, đi nhanh vào trong ngồi cùng ba mẹ mình.
Ánh mắt né tránh, chỉ sợ nhìn lên là bị ăn đấm ngay!
_ Ba, mẹ, con đưa Hạo Quân về ra mắt!
_ Con chào ba mẹ.
_ Hai đứa mau ngồi đi!
Ngọc Chiêu Vân liếc Ngọc Trác Đông một cái, sau đó nhìn Tào Tuyết Nghi và Ngọc Cảnh Minh, nhỏ giọng nói:
_ Ba mẹ, bọn con yêu nhau đã lâu, kết hôn không bàn với gia đình, mong ba mẹ tha thứ.
_ Đồ giả dối.
Hôm qua còn ngông cuồng, hôm nay lại ăn nói nhỏ nhẹ như con gái dịu dàng.