Nhìn Ân Kỳ bước đến từ phía xa, Xuyến Chi nghẩng ra một hồi, thầm nghĩ có điều gì đó khác lạ. Dáng người mảnh mai của Ân Kỳ xưa kia giờ đây có phần đầy đặn hơn, cô chọn cho mình chiếc váy lụa suông bồng bềnh như cố tình che đi vòng eo đang phát tướng. Sự nhạy cảm của người phụ nữ đã mang đến một ý nghĩ mơ hồ trong đầu Xuyến Chi. Ân Kỳ bước đến gần hơn, sải chân cô nhẹ nhàng mà cẩn trọng. Cô ngồi xuống ghế đối diện với Xuyến Chi, gọi cho mình một ly cam vắt. Xuyến Chi nhìn cô dò xét.
- Chi nhớ trước đây Kỳ không thích nước cam, và cũng không bao giờ uống.
Ân Kỳ mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng ráo hoảnh.
- Con người ta rồi cũng có lúc thay đổi, huống hồ chỉ là một sở thích nhất thời. Điều gì tốt cho bản thân thì mình nên cố gắng thích ứng, có phải không?
Xuyến Chi gật đầu, Ân Kỳ bây giờ không còn là một cô gái đơn thuần, vô tư lự như trước đây, trong từng lời nói, có sự chua chát khiến cho người ta thấy đau lòng. Người phục vụ mang ly nước cam ra đặt lên bàn, rồi vui vẻ nói với Ân Kỳ.
- Chị Kỳ Kỳ, chị có tin vui sao?
Ân Kỳ thoáng chút bối rối nhìn XUyến Chi rồi giả vờ áp hai bàn tay ôm trọn khuôn mặt mình.
- Tiêu chị rồi, nghe em nói vậy hẳn là nay chị tăng cân thấy rõ phải không? Chắc là chị phải giảm cân thôi.
Người phục vụ cười cười.
- Không cần không cần, chị mủm mỉm một chút rất dễ thương. Thôi em đi làm việc chúc hai chị vui vẻ.
Đợi người phụ vụ đi vào, Xuyến Chi lại nhìn Ân Kỳ dò xét.
- Xem ra Kỳ là khách quen ở đây?
- À, bé ấy à, là em họ của một người bạn. Hôm nay cô hẹn tôi ra đây, chắc không phải là để nói chuyện phím?
Xuyến Chi bỏ qua câu hỏi của Ân Kỳ, một lòng muốn làm rõ những hoài nghi trong lòng. Ân Kỳ vừa đưa ly nước cam lên miệng, Xuyến Chi liền nói.
- Nước cam rất tốt cho phụ nữ mang thai.
Ân Kỳ khựng lại, rồi cố phì cười một cái, đáp.
- Xuyến Chi, cô không nghĩ là tôi đang mang thai thật chứ?
Xuyến Chi nhìn thẳng vào mắt Ân Kỳ.
- Là con của anh Ken? Kỳ chưa từng bỏ đứa bé như đã nói với Ken?
Ân Kỳ đặt ly nước xuống bàn, bối rối đảo mắt nhìn xung quanh tránh đi cái nhìn như đang xoáy sâu vào nội tâm cô của Xuyến Chi.
- Xuyến Chi, cô đang nói đùa sao? Quan hệ giữa chúng ta bây giờ có thể nói đùa được sao?
- Kỳ hiểu hơn ai hết mà. - Xuyến Chi nhìn thấy hai bàn tay Ân Kỳ đang cố gắng bấu vào nhau, cô bối rối trong từng ánh mắt. - Xưa nay Kỳ không giỏi nói dối.
- Rồi thì sao? Cuối cùng cũng bị các người coi tôi như một con rối, để mặc sức các người dối gạt đùa giỡn.
Xuyến Chi kéo ghế lại gần, nắm chặt hai bàn tay Ân Kỳ.
- Ân Kỳ, Kỳ đừng nghĩ như vậy. Chúng tôi có lỗi với Kỳ, nhưng Ken không cố ý làm Kỳ tổn thương. Anh ấy có nỗi khổ của anh ấy, từ từ Kỳ sẽ hiểu. Kỳ à, đứa trẻ vô tội, hãy vì đứa trẻ mà tha thứ cho anh Ken có được không? Anh ấy rất yêu Kỳ. Mọi tội lỗi gây ra với Trịnh Gia, cứ để Chi gánh lấy, Chi chấp nhận trả giá cho tất cả những gì mình đã làm.
Ân Kỳ nhìn Xuyến Chi, lẽ ra cô nên hận Xuyến Chi, nhưng mỗi khi ngồi trước người con gái này cô chỉ thấy thương cảm.
Cô hít một hơi, rồi lấy trong túi ra chiếc máy ghi âm, đặt lên bàn.
- Xuyến Chi, đây là nỗi khổ của anh ấy.
Đoạn ghi âm được phát lên vừa đủ, khi nghe lại những lời anh đã nói, trái tim cô vẫn vẹn nguyên cảm giác bị ai đó bóp nghẹt. Nhưng lần này, nước mắt cô không còn rơi nữa. Cô đã quen dần với những tổn thương.
- Không phải đâu Ân Kỳ, đây không phải là lời thật lòng của Ken, anh ấy chắc chắn có dụng ý riêng của mình. Kỳ đừng tin những lời này là thật. Đúng rồi, chắc chắn là anh ấy đang muốn đánh lạc hướng với Vũ Hoàng.
- Cô đừng xem tôi là một kẻ ngốc nữa được không Xuyến Chi, mối quan hệ giữa Vũ Hoàng và anh ta là gì chứ. Sao tôi có thể tin lời cô nói.
- Ân Kỳ, lẽ ra đây chưa phải là lúc Chi nói ra những điều này. Nhưng mà Chi nghĩ Chi và anh Ken không nên giấu Kỳ nữa. Thật ra Hạo Minh và Vũ Hoàng là hai anh em, hơn nữa hai người họ lại có mối thù từ đời trước với bác Trịnh. Ken nhận sự ủy thác của bác Trịnh đối phó với họ, để giữ lại Trịnh Gia.
Ân Kỳ nhìn Xuyến Chi, mọi thứ xung quanh dường như ngừng chuyển động, cô chết lặng, rồi bật cười trong vô thức.
- Các người.. còn có kịch bản nào hay ho hơn không?
- Ân Kỳ, Kỳ phải tin Chi, từ khi kết hôn với Kỳ, anh Ken đã không còn một chút nào muốn hại Trịnh Gia nữa.
Tay Ân Kỳ run run vơ vội chiếc máy ghi âm bỏ vào túi, rồi đứng dậy.
- Bây giờ tôi còn có thể tin các người sao?
Cô bỏ đi thật nhanh, trốn chạy thế giới này, trốn chạy tất cả những người xung quanh mình. Mọi thứ đột nhiên trở nên mơ mơ hồ hồ, thật thật giả giả, cô không còn biết mình nên tin vào ai, vào điều gì. Cô vốn dĩ đã cảm nhận được những thay đổi từ phía Hạo Minh, những khác lạ trong từng hành động của anh đối với Đình Triết. Nhưng cô vẫn là không muốn nghĩ đến những điều sâu xa hơn, vì ít ra trong thế giới đầy những lộc lừa, vẫn còn một người để cô có thể tin tưởng. Lời Xuyến Chi nói cô không hoàn toàn tin, song nó lại như một hồi chuông cảnh tỉnh cô, đánh thức cô, lôi kéo cô trở về với thực tại, rằng kể từ khi bước chân trở về nước, mọi thứ đã thật sự thay đổi, cả cô, cả Hạo Minh, cả cuộc sống an yên mà cô từng có được.
Một linh cảm nào đó khiến Xuyến Chi không yên lòng mà vội đi theo Ân Kỳ, âm thầm dõi theo cô qua một con đường nhỏ. Xuyến Chi thấy mình bắt đầu kiệt sức liền đứng lại thở dốc một vài giây. Cô lấy điện thoại ra vừa cố đi theo Ân Kỳ vừa gọi cho Đình Triết, đầu dây bên kia đổ chuông một hồi lâu vẫn không có người bắt máy. Tim cô đập càng lúc càng nhanh hơn, hồi hộp một cách lạ thường. Đến khi giọng Đình Triết vang lên, cũng là lúc cô nhận ra có mấy gã đàn ông tướng mạo hung dữ đang đi phía sau Ân Kỳ.
- Ken, anh mau đến đây đi, có người theo dõi Ân Kỳ.
- Chi Chi, em nói gì?
- Anh dò định vị của em và tới liền đi, em không nói với anh nữa, Ân Kỳ mất dấu rồi.
Mặc kệ đầu dây bên kia Đình Triết đang nói gì, Xuyến Chi lập tức tắt máy rồi tiến thẳng về phía trước, trong đầu vẫn không thôi suy nghĩ về những gã đàn ông vừa rồi. Cô càng cố gắng dùng hết sức mình chạy thật nhanh, cô nhất định phải tìm cho ra Ân Kỳ. Bước chân Xuyến Chi đột nhiên dừng lại trước một tòa chung cư cũ kỹ, cô ngước nhìn lên phía trên sân thượng tối tăm u ám. Một thứ cảm giác mãnh liệt thôi thúc cô bước vào tòa nhà, lần tìm lên tầng cao nhất, vừa đi, cô vừa nhắn tin cho Đình Triết "sân thượng, khu chung cư A, đường S".
**
"- Được rồi, giải quyết nhanh gọn lẹ con nhỏ đó cho tao, nhớ là nhất định phải lấy được cuốn ghi âm đó mang về đây.
* * *
- Ok, không thiếu một xu cho tụi mày.
* * *
- Gặp tao ở chỗ cũ."
Vũ Hoàng đặt điện thoại xuống bàn, nhấp nháp ly rượu trên tay. Miệng lẩm nhẩm.
- Em đã nói nhất định sẽ không để anh xảy ra bất cứ chuyện gì.
Đột nhiên ly rượu trên tay hắn bị đoạt lấy, nhìn dáng vẻ đứa em trai, hắn đoán cuộc điện thoại vừa rồi đã bị nghe thấy. Tuy nhiên, hắn vẫn điềm tĩnh đến lạnh lùng, đưa tay ra muốn đón lấy ly rượu.
- Trả lại cho anh.
- Anh Hai, anh vừa nói chuyện điện thoại với ai? Con nhỏ đó mà anh nói, cuốn ghi âm nào đó.. Anh hai, anh đã làm gì Ân Kỳ rồi?
- Em trả lại ly rượu cho anh trước đã.
Hạo Minh nóng lòng đến kích động, ném mạnh ly rượu vào tường, những mãnh thủy tinh vỡ vụn rơi xuống sàn tạo nên một âm thanh lạnh lùng đến ghê sợ. Hạo Minh quát.
- Anh hai, anh nói đi, anh đã làm gì Ân Kỳ rồi?
- Em yên tâm đi, anh chỉ muốn lấy lại cuộn ghi âm đó thôi. Cùng lắm, tụi nó sẽ cho con bé một bài học nhỏ nếu như nó cứng đầu không chịu giao ra.
Hạo Minh điên cuồng, đến trước mặt Vũ Hoàng, gằn giọng.
- Bài học nhỏ? Anh hai, anh dùng thủ đoạn đê hèn này để đối phó với một người con gái sao anh hai?
Lập tức Vũ Hoàng đứng dậy đấm mạnh vào mặt Hạo Minh, em trai hắn bất ngờ không kịp tránh, chao đảo rồi ngã xuống sàn.
- Cú đấm này anh hai thay mặt ba mẹ dạy dỗ em, một lòng muốn bảo vệ con gái của kẻ thù, em bây giờ là muốn đối đầu với anh sao?
Hạo Minh lòm còm đứng dậy, quẹt đi vệt máu nhỏ rỉ ra nơi khóe miệng.
- Kẻ thù của chúng ta là lão già họ Trịnh kia, còn Ân Kỳ chính là người em yêu. Anh hai mau nói cho em biết Ân Kỳ đang ở đâu?
- Em.. Cho dù bây giờ em tới đó, mọi chuyện chắc cũng xong xuôi rồi.
Hạo Minh gắt lên, cổ hằn lên từng đừng gân xanh.
- Anh Hai..
- Chưng cư A, đường S.
- Anh hai, nếu như hôm nay Ân Kỳ xảy ra chuyện gì tồi tệ, thì xem như anh hai vĩnh viễn mất đi đứa em này.
- Hạo Minh!
Mặc kệ Vũ Hoàng gọi theo, Hạo Minh lao đi, nhanh chóng mất hút.
Khi Hạo Minh đến nơi, sân thượng mù mịt sương đêm, mờ ảo trong ánh đèn đường heo hắc. Từ phía xa, đôi chân hắn như muốn khụy xuống. Hắn nhìn thấy dáng người đàn ông mà hắn căm ghét đang bế người con gái mà dù cho là đêm tối mờ ảo đến dường nào hắn cũng không thể nào không nhận ra. Hắn lao đến nhanh đến mức ngã sỏng soài trên nền, gương mặt cô thất thần trong đau đớn vừa nhìn thấy hắn đã vội gượng người dậy, giọng thì thào yếu ớt của cô như đang bóp nghẹt trái tim hắn.
- Hạo Minh, mau cứu con em.
Mặt hắn tái xanh khi phát hiện ra một dòng máu đỏ chảy ra từ phía chân cô. Người đàn ông bên cạnh bất lực, đau đớn vỗ nhẹ lên vai hắn.
- Tôi giao cô ấy lại cho anh.
Hắn gật đầu rồi bế sốc cô dậy. Lúc này, mọi hận thù, căm ghét hắn không còn muốn để tâm tới. Không có bất cứ thứ gì quan trọng hơn tính mạng của cô lúc này. Từ ngày đầu tiên hắn biết cô, hắn đã tình nguyện ở bên cạnh chăm sóc cho cô. Hắn chưa từng làm tổn thương cô, hắn chưa từng để bất cứ điều gì không hay xảy ra với cô khi ở bên cạnh hắn. Hắn trân trọng cô, nâng niu cô như một món báu vật của riêng mình. Nhưng rồi đến hôm nay, cô nằm trên vòng tay của hắn, đau đớn, vật vã. Hắn mới thấy hận bản thân mình. Hận thù, đấu đá, tranh giành, đến cuối cùng liệu rằng hắn có thể giữ được cô trong vòng tay hay không? Chỉ biết bây giờ, hắn đau, đau hơn bất cứ vết thương nào trên cơ thể cô, đau hơn cô gấp trăm vạn lần.