Sau khi đưa Xuyến Chi về nhà và đảm bảo cô ấy được an toàn, Đình Triết nóng lòng lao nhanh vào bệnh viện. Anh tự trấn an bản thân mình rằng Ân Kỳ nhất định sẽ không sao, con của họ nhất định sẽ không sao. Chưa bao giờ cảm giác trong anh tồi tệ như lúc này, lo sợ như lúc này, căm hận bản thân mình như lúc này, và dường như anh đang phẫn nộ với cả thế giới. Giây phút chứng kiến cô nằm trơ trội đau đớn vật vã, áo quần tả tơi, anh chỉ muốn giết chết ngay bọn chúng, những gã côn đồ khốn kiếp. Anh nhìn thấy dòng máu chảy ra từ cơ thể cô, tim anh thắt lại, đau đớn đến tột cùng. Giá như họ đừng gặp nhau, giá như ngày hôm đó anh nhất quyết khướt từ cô, giá như không có cái hợp đồng hôn nhân chết tiệt đó. Thì giờ đây, hẳn là cô đã có một cuộc sống bình yên hạnh phúc với những thứ cô đã từng có. Ở bên anh, thứ cô nhận được chỉ là những tổn thương, là nước mắt, là những vết sẹo khắc sâu vào tiềm thức. Trên thương trường anh mưu mô xảo quyệt, từng bước đi đều có tính toán mà chưa bao giờ thất bại. Trong tình yêu với cô, mỗi bước anh đi, dù vô tình hay cố ý, cũng đều giẫm đạp lên trái tim cô. Anh cố chấp, anh kiên quyết không từ bỏ, lại chính là đang đẩy cuộc sống của cô vào bế tắt. Lần đầu tiên anh chỉ biết cầu xin ông trời, chỉ cần mẹ con cô bình an, anh chấp nhận từ bỏ, chấp nhận buông tay cô, trả cô về với những an yên của những ngày chưa bắt đầu với anh.
Anh vừa đến, cánh cửa phòng cấp cứu cũng tắt đèn, phía bên ngoài vợ chồng Mỹ Kỳ cùng với Hạo Minh cũng đều có mặt. Bước chân vô thức đột nhiên dừng lại, khụy xuống khi nghe vị bác sĩ thông báo đến gia đình.
- Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, nhưng đứa bé không giữ được. Tinh thần bệnh nhân không ổn định, mọi người chú ý tránh để bệnh nhân kích động.
Anh ngồi xuống, hai bàn tay ôm lấy mặt, gục đầu lên gối, vậy là con của anh và cô đã không còn. Mà anh chính là kẻ đã gián tiếp giết chết con mình trong khi cô đã cố gắng giữ lấy nó, mỗi ngày cô đã vì đứa trẻ này mà mạnh mẽ sống tốt. Cô vẫn còn hôn mê nằm trên băng ca, gương mặt trắng bệch hằn rõ những đau thương. Hạo Minh và người nhà đẩy cô lướt qua anh, anh không dám tiến đến bên cô thêm nữa cho dù chỉ là nửa bước chân.
**
"Anh Triết, bọn em đã giải quyết xong con nhỏ đó rồi"
"Anh Triết, bọn em đã giải quyết xong con nhỏ đó rồi"
"Anh Triết, bọn em đã giải quyết xong con nhỏ đó rồi"
"Anh Triết, bọn em đã giải quyết xong con nhỏ đó rồi"
Cô đột nhiên mở bừng mắt, hoang mang nhìn khắp căn phòng, chỉ có một mình cô trong bốn bức tường lạnh lẽo, lời nói cứ văng vẳng bên tai như một sự ám ảnh đến lạ kỳ. Rất nhanh, mọi thứ lại hiện lên rõ mồn một, như đang xem một bộ phim nhưng lại chẳng thể nào bấm nút dừng được.
Cô bỏ đi thật nhanh, trốn chạy thế giới này, trốn chạy tất cả những người xung quanh mình. Mọi thứ đột nhiên trở nên mơ mơ hồ hồ, thật thật giả giả, cô không còn biết mình nên tin vào ai, vào điều gì. Cô vốn dĩ đã cảm nhận được những thay đổi từ phía Hạo Minh, những khác lạ trong từng hành động của anh đối với Đình Triết. Nhưng cô vẫn là không muốn nghĩ đến những điều sâu xa hơn, vì ít ra trong thế giới đầy những lộc lừa, vẫn còn một người để cô có thể tin tưởng. Lời Xuyến Chi nói cô không hoàn toàn tin, song nó lại như một hồi chuông cảnh tỉnh cô, đánh thức cô, lôi kéo cô trở về với thực tại, rằng kể từ khi bước chân trở về nước, mọi thứ đã thật sự thay đổi, cả cô, cả Hạo Minh, cả cuộc sống an yên mà cô từng có được.
Bỗng chốc cô cảm giác có ai đó đang ở phía sau mình, nhưng liền sau đó, có người bịt miệng cô lại từ phía sau, sức mạnh của hắn cô không thể nào kháng cự được, hắn vác cô lên vai mặc cho cô ra sức vùng vẫy. Đi cùng hắn còn có hai tên nữa, trên tay bọn chúng đều có nhiều hình xăm ghê rợn. Bọn chúng đưa cô lên tầng thượng của một tòa chung cư. Không gian tĩnh mịch tối tăm, cô biết mình không thể thoát thân được, nhưng là ai, tại sao bọn chúng lại bắt cô. Bọn chúng thả cô xuống sàn, cú tiếp đất không nhẹ nhàng khiến cô thấy hơi đau.
- Mày là Trịnh Ân Kỳ?
- Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi? Các người muốn gì?
Một trong số đó bước đến, nâng cằm cô lên, hắn nhìn qua vài giây rồi cười khẩy.
- Nhìn mặt mày cũng dễ nhìn lắm. Nhưng tại sao lại không biết điều vậy? Ngoan ngoãn đưa cuốn ghi âm ra đây, tụi tao sẽ nhẹ nhàng với mày.
Câu trả lời đã có, vậy là bọn chúng vì cuốn ghi âm đó, nhưng cô không tin, ngàn lần không tin anh dùng thủ đoạn hạ lưu này để đối phó với cô. Cô đã lầm hết lần này đến lần khác cố gắng biện minh cho những việc anh đã làm. Giờ thì sao? Làm sao có thể chối bỏ được sự thật bày ra trước mắt, "Hoàng Đình Triết, anh thật sự là con người như vậy sao, nhẫn tâm, vô tình, tàn độc, anh thật sự tin rằng tôi sẽ dùng nó để tống anh vào tù sao?"
Cô bật cười trong vô thức.
Gã đàn ông nhìn cô càng thêm tức giận.
- Mày giỡn mặt với tao sao? Mau đưa cuốn ghi âm ra đây.
- Tôi không có mang theo, không có bất cứ cuốn ghi âm nào ở đây. Anh về nói lại với hắn, cho dù không có cuốn ghi âm đó, tôi cũng sẽ có cách để loại người như hắn phải đền tội.
- Bốp!
Cú tát như trời giáng khiến cô choáng váng, khóe môi cô rỉ máu.
- Để xem mày mạnh miệng được tới khi nào. Tụi bây, lục giỏ của nó.
Hắn quẳng túi xách của cô cho hai tên đi cùng đang đứng cạnh, còn hắn nhìn qua cô thêm một lượt nữa, ánh mắt hắn khiến cô thấy lạnh người, cô đẩy chân thụt lùi. Hắn càng tiến tới cô, nắm lấy cổ áo cô, rồi nhếch mép.
- Mày yên tâm đi, tao sẽ rất nhẹ nhàng.
Hắn tiến sát tới cô, bàn tay thô ráp của hắn lần tìm khắp cơ thể cô, nước mắt cô rơi, tay chân giãy dụa, miệng không ngừng van xin.
- Đừng mà.. đừng mà.. đừng mà..
Hắn như hổ đói tìm thấy con mồi ngon, hắn vồ vập, hắn mạnh bạo.
- Anh hai, tìm thấy rồi.
Tiếng thằng đàn em cắt ngang cuộc vui của hắn, hắn quay sang gắt.
- Tụi bây xong việc rồi, biến đi.
- Anh hai, mồi ngon như vậy, không chia cho đàn em sao?
Hắn không quan tâm tới, quay sang nhìn cô đang nước mắt giàn dụa.
- Tụi bây có thứ tụi bây muốn rồi.
- Cái thứ đó, là người khác muốn, còn tụi tao muốn mày.
Dứt lời, hắn lại vồ vào, tiếng chiếc áo bị xé rách toang, cô cảm giác cơ thể mình bắt đầu đau buốt, kiệt sức, không còn chống cự thêm được nữa, cô chỉ có thể buông xuôi, mặc cho hắn hành hạ thể xác lẫn tâm hồn mình, cô sợ cô càng chống cự, con của cô càng khó giữ lấy. Cô lã người, nhắm nhắm lại, còn nghe loáng thoáng giọng cười ngạo nghễ của bọn chúng trước khi rời đi cùng cuốn ghi âm đó.
- Anh Triết, bọn em đã giải quyết xong con nhỏ đó rồi.
Câu nói đập vào tai cô khiến cô bừng tỉnh, trái tim chết lặng.
Bụng cô quặng lên từng cơn từng cơn, cố gắng lê người trên mặt nền, từng vệt máu đọng lại kéo dài. Trong màn đêm mờ ảo cô nhận ra bóng dáng người con gái quen thuộc đang tiến về phía cô, cô đưa cánh tay mình lên, cố vươn người về phía trước.
- Làm ơn.. Xuyến Chi.. cứu con tôi.
Xuyến Chi chạy đến đỡ lấy cô, lật người cô lại, mặt tái xanh, gọi cô liên tục.
- Ân Kỳ.. Cố lên, tôi đưa Kỳ tới bệnh viện.
Xuyến Chi vội cởi áo khoát của mình ra đắp lên người cô, giọng Xuyến Chi run run, nước mắt Xuyến Chi rơi xuống mặt cô, tay chân cô ấy lạnh toát.
Cô đau đớn, thì thào trong vô thức.
- Xuyến Chi, cô nói anh ta thương tôi, tại sao lại đối với tôi như vậy?
- Không đâu Ân Kỳ, không phải anh Ken, không phải đâu.
Cô cố gắng mỉm cười trong đau đớn rồi lịm đi.
Cô không còn nhận thức được gì sau đó, cho đến khi nghe tiếng gọi rất quen thuộc.
- Ân Kỳ, Ân Kỳ!
Cô gắng mở mắt nhưng dường như chính tiềm thức của cô không cho cô nhìn thấy người đó, nước mắt cô vẫn cứ chảy ra.
- Ken à, mau lên, Ân Kỳ đang mang thai.
Cô cảm nhận được người đó lặng đi trong vài giây rồi bế xốc cô chạy đi. Được vài bước, cô lại nghe có tiếng của Hạo Minh. Cô nhẹ người, Hạo Minh đến rồi, cố gắng mở mắt ra, đúng là Hạo Minh đã đến. Hạo Minh sẽ cứu cô, sẽ cứu con cô.
- Hạo Minh, mau cứu con em."
Ân Kỳ nhìn khắp cơ thể mình, không muốn chạm đến bất cứ chỗ nào trên da thịt, cô ghê sợ chính bản thân mình. Từng hành động, từng cử chỉ hổ báo, từng tiếng rên, từng giọng cười của bọn chúng, tất cả cứ quấn lấy tâm trí cô, như một cơn ác mộng, càng cố sức vùng vẫy, càng không thể thoát ra được.
- Ân Kỳ, em tỉnh rồi?
Mỹ Kỳ bước đến bên giường, vuốt nhẹ gương mặt em gái, nhìn cô đầy lo lắng e ngại.
Cô ngồi bật dậy, ôm lấy hai tay chị gái.
- Chị hai, con em sao rồi chị hai, con em đâu?
Mỹ Kỳ ôm em gái vào lòng, chị không biết phải trả lời như thế nào với Ân Kỳ. Mọi chuyện đến với cô thật quá tàn nhẫn.
- Chị hai, con em mất rồi phải không, con em mất rồi phải không chị hai?
Mỹ Kỳ khẽ gật đầu, cố gắng ôm chặt lấy cô. Ân Kỳ nấc lên từng cơn, giọng run run.
- Là anh ta.. chính là anh ta.. anh ta giết chết chính đứa con của mình..
- Ân Kỳ, em bình tĩnh lại đi, đừng kích động, nghe lời chị.
Ân Kỳ đẩy chị gái ra, ngồi rút người vào một góc giường, kéo chiếc chăn quấn chặt lấy cơ thể mình.
- Bọn chúng, một lũ hổ đói.
- Ân Kỳ..
Thấy Mỹ Kỳ tiến lại gần, cô càng rút người lại.
- Đừng chị hai, đừng đụng vào em, dơ lắm, toàn thân em dơ lắm.
Mỹ Kỳ lo lắng nhìn em gái đang càng lúc càng hoảng loạn. Vừa lúc Hạo Minh bước vào, anh vội tiến đến, Ân Kỳ liền nhảy xuống giường bỏ chạy. Hạo Minh kịp lúc chặn cô lại, ôm chặt cô vào lòng.
- Ân Kỳ, là anh, Hạo Minh đây mà. Đừng sợ, ổn rồi, không sao rồi, không ai dám làm hại em nữa.
Ánh mắt cô vô hồn nhìn anh.
- Hạo Minh, buông em ra, đừng chạm vào em. Các người đi ra hết đi, em không muốn nhìn thấy bất kỳ ai.
Hạo Minh bất lực thả lỏng tay. Cánh cửa khép lại phía sau bước chân lo ngại của Mỹ Kỳ và Hạo Minh. Cô ngồi co người dưới sàn nhà, nước mắt cứ mặc nhiên mà tuôn ra, rồi bật cười khanh khách.