Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, Đình Triết thấy mình đang ở bệnh viện, bên cạnh bà Hoàng vẫn đang còn loay hoay cắt cắt gọt gọt vài trái táo rồi đặt chúng vào tủ lạnh. Cố nhớ lại chuyện trước lúc anh hôn mê, và cảm giác nhói nhói ở bụng khiến anh lờ mờ nhận ra mình vừa trải qua một ca phẫu thuật. Lúc anh vừa gục ngã xuống, anh vẫn có thể nghe được tiếng Ân Kỳ gọi anh trong bàng hoàng, hẳn là anh đã làm cho cô sợ hãi và lo lắng rất nhiều. Bà Hoàng vừa quay người lại nhìn thấy con trai đã tỉnh liền bước đến bên cạnh nói.
- Con tỉnh rồi hả, thấy trong người thế nào?
- Con ổn mà mẹ.
- Lúc nào con cũng nói con ổn. Nhưng mà bây giờ lại nằm ở đây. Con có biết con làm cho mọi người lo sợ tới mức nào không?
Đình Triết gượng người ngồi dậy, bà Hoàng cũng giúp con trai một tay, kê cho anh chiếc gối phía sau lưng. Anh nắm tay mẹ.
- Con xin lỗi.
- Phải rồi, vừa nãy điện thoại con reo liên tục nên mẹ đã nghe thay con. Con đang muốn lập nhà mở sao? Công việc của con đã quá bận rộn rồi, muốn làm gì nữa thì thôi tìm người phụ giúp con. Đừng có làm quá sức nữa.
Vết mổ khiến anh thấy đau nhói, khẽ rên vài tiếng rồi từ từ đáp lời bà Hoàng.
- Dự án này là tâm nguyện của Chi Chi, cho nên con muốn tự mình làm thay cho em ấy, không thể giao cho người khác được.
Bà Hoàng nghe con trai nói liền thở dài.
- Con bé Chi Chi mệnh khổ, con thương yêu con bé nên muốn thực hiện tâm nguyện của nó mẹ không thể cản. Nhưng mà con phải biết đặt sức khỏe lên hàng đầu.
- Dạ con biết rồi mẹ.
- Còn chuyện của con và Ân Kỳ? Mẹ nhìn thấy con bé vẫn còn rất thương con. Nó đã tha thứ cho con, túc trực bên cạnh con cả đêm, giữa hai đứa còn nguyên do gì mà lại không chịu quay trở lại bên nhau.
Thấy con trai im lặng, bà Hoàng nói tiếp.
- Có phải là vì Chi Chi?
- Mẹ..
- Từ nhỏ hai đứa tình cảm đã rất tốt đẹp, nhưng mà mẹ chưa từng nghĩ có ngày hai đứa lại.. Chi Chi nó đi rồi, mẹ tin nó cũng muốn nhìn thấy con hạnh phúc.
Ân Kỳ lùi bước chân, không có can đảm bước tiếp vào bên trong.
Cô cũng không gặp lại Đình Triết những ngày sau đó. Cô không muốn giữa anh và cô có chút nào gượng gạo. Thứ tình cảm trước đây của cô và anh thật sự đã qua đi rồi, đã kết thúc rồi từ ngày cả hai ký vào đơn ly hôn. Trải qua bao nhiêu chuyện, yêu và hận, hạnh phúc và đau khổ, hy vọng rồi tuyệt vọng, mọi thứ cảm xúc không thể nào lại vẹn nguyên như lúc ban đầu được. Chỉ thương cho gia đình hai bên, lúc nào cũng hy vọng hai người có thể tái hợp, hạnh phúc với nhau. Nhất là bà Hoàng, mặc dù hai người đã ly hôn từ lâu, nhưng trong lòng bà lúc nào cũng xem cô là đứa con dâu mà bà hết mực yêu thương. Sự quan tâm của bà thật sự khiến cô vô cùng cảm kích. Những ngày trước bà nhất mực tặng cô một chuyến du lịch mà không chấp nhận bất cứ sự từ chối nào từ cô. Ân Kỳ biết, bà đang nỗ lực tìm kiếm lại hạnh phúc cho con trai mình nhưng bà lại không hiểu rằng, thứ mà giữa cô và anh cần không phải một cơ hội, bởi họ có vô vàng cơ hội để đến bên nhau, nhưng đôi chân lại không thể nào bước qua được vách ngăn vô hình của trái tim.
Cô bước chân lên chiếc du thuyền năm nào, vẫn bóng lưng đó, cô độc và vững chãi, vẫn người đàn ông đó, người đàn ông duy nhất trên đời này cô trao trọn cả trái tim. Ngày đó cô quên đi kí ức với anh, đang ngụp lặn với thứ tình cảm bị chôn vùi bởi một màu đen tối, nhưng cô thà là như vậy, thà không biết gì, ôm ấp thứ cảm giác mơ hồ mà rất thật. Ít ra lúc đó cô có thể mạnh dạn bước đến đứng cạnh anh, mạnh dạn khóc nức nở trước mặt anh. Còn bây giờ, mọi thứ đều rõ ràng như chính tình cảm trong lòng cô vậy, chỉ là dù sao đi nữa cô cũng không dám bước thêm một bước, cô sợ bước thụt lùi của anh hay sợ trái tim mình một lần nữa đau đớn, hụt hẫng.
Anh quay lại nhìn cô, không chút ngạc nhiên, chắc chắn anh cũng biết được cuộc gặp mặt này do ba mẹ anh cố tình sắp xếp.
- Mẹ nói muốn tặng em một chuyến du lịch. – cô giải thích cho sự có mặt của mình.
- Anh biết, mẹ rất thương em. – Anh nhìn về hướng mặt trời đang dần dần lặn xuống mặt biển bao la. – Em nhìn xem, hôm nay có giống lần trước chúng ta đến đây không?
Cô bước đến đứng bên cạnh anh.
- Phải, y như lần đầu chúng ta cùng đến đây.
- Lúc đó em đã khóc nức nở trước mặt anh.
- Thật xấu hổ mà.
- Vậy em có nhớ lúc đó em đã hỏi anh nói gì trong lúc em đang khóc không?
Cô cong môi đáp.
- Em nhớ, lúc đó anh nhất định không nói cho em nghe.
Anh xoay người lại nhìn cô.
- Vậy bây giờ em có muốn nghe không?
- Em không thèm nghe nữa.
- Không thèm nghe? Em có chắc sẽ không hối hận?
- Vậy anh nói thử xem, lúc đó anh luôn trêu chọc em, chắc chắn là không có gì hay ho rồi.
- Ân Kỳ, anh yêu em.
Cô quay sang nhìn anh, cơn gió thổi mạnh qua, cuốn tung mái tóc cô, vẫn như ngày nào. Anh vén tóc cô, hai bàn tay nâng niu đôi gò má đang ửng hồng của cô, ánh mắt anh xoáy sâu vào đôi mắt đang rưng rưng của cô.
- Ân Kỳ, Anh yêu em.
Nước mắt cô rơi, nắm tay đánh khẽ vào ngực anh.
- Tại sao lúc đó anh không nói cho em nghe? Tại sao mọi chuyện anh đều giấu ở trong lòng? Tại sao lại để em hận anh? Tại sao lại để em làm tổn thương anh? Tại sao lại để em rời xa anh?
Anh ôm chặt cô vào lòng, hôn dồn dập lên tóc cô.
- Anh sai rồi, anh xin lỗi. Ân Kỳ, anh yêu em, ngàn lần yêu em.
Cô òa khóc, ướt đẫm áo anh. Anh ôm cô vỗ về.
- Thôi được rồi, em đừng khóc nữa. Nếu không lời anh nói em sẽ lại không nghe thấy.
Cô thút thít, ngước nhìn anh, đôi mắt vẫn còn đang ướt đẫm.
- Anh lại muốn nói gì với em?
Anh mỉm cười, siết chặt hai bàn tay cô.
- Ân Kỳ, làm vợ anh nhé. Anh không muốn lãng phí thêm thời gian của hai chúng ta nữa.
Cô cười tinh ranh.
- Điều khoản hợp đồng là gì? Thời hạn trong bao lâu?
Anh véo mũi cô.
- Chỉ có một điều duy nhất: Mãi mãi không được rời xa nhau. Hợp đồng vô thời hạn, vĩnh viễn không được thanh lý.
Cô bật cười, nước mắt không ngừng tuôn ra.
- Ân Kỳ, đồng ý làm vợ anh có được không?
Cô gật đầu mỉm cười, tựa vào người anh. Những tia nắng cuối cùng cũng đã lịm dần, ánh trăng rằm tròn vành vạnh bắt đầu ló dạng, vẫn như năm nào.
- Em đừng khóc nữa, mặt mũi lem luốt làm cô dâu sẽ rất khó coi.
Cô tròn mắt nhìn anh.
- Anh nói gì? Làm cô dâu?. Truyện Cổ Đại
Anh cười một cái, rồi đáp.
- Phải, tại đây, ngay bây giờ.
Cô trợn mắt, anh đang định bày ra trò gì nữa, cô nghe nhầm hay là đầu óc anh có vấn đề, liệu anh có biết mình đang nói gì hay không. Nhưng lập tức một giọng nói quen thuộc vang lên, như một lời khẳng định chắc nịch rằng những điều cô nghe được hoàn toàn là sự thật.
- Con còn không mau vào thay đồ, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết chỉ chờ con thôi đó.
- Mẹ.. - Cô khẽ gọi, vẫn đang còn rất hoang mang về những việc đang diễn ra lúc này.
- Còn có chị nữa – Mỹ Kỳ xuất hiện lộng lẫy trong bộ váy dạ hội màu ánh kim lấp lánh, bên cạnh Quang Huy và hai đứa con nhỏ.
Ông Hoàng cũng có mặt, tất cả mọi người đều diện những bộ trang phục vô cùng trang trọng. Cô ngơ ngác nhìn mọi người, mắt lại rưng rưng nhìn anh. Anh bước đến đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng, ấm áp như chính tình yêu mà anh dành cho cô bấy lâu.
- Nhanh lên, mọi người đang chờ chúng ta.
Cô gật đầu rồi theo Mỹ Kỳ và bà Hoàng đi vào trong, một lát sau trở ra với bộ váy cưới trắng tinh khôi, yêu kiều lộng lẫy như một nàng công chúa bước ra từ cổ tích. Đình Triết đứng trên mũi tàu nhìn cô, miệng khẽ cười, ánh mắt rực sáng niềm hạnh phúc. Mỹ Kỳ dắt tay cô tiến đến gần anh, trao bàn tay nhỏ bé của cô cho anh.
- Tôi trao Ân Kỳ lại cho dượng, hợp đồng này hai người phải nghiêm túc thực hiện.
Ân Kỳ và Đình Triết nhìn nhau mỉm cười rồi cùng gật đầu đáp.
- Dạ, chị Hai.
Ông Hoàng nhìn Ân Kỳ nói.
- Đình Triết, Ân Kỳ, hai con đã phải đi qua một đoạn đường đủ dài, đủ chông gai, đủ vất vả. Giờ đây hai đứa có thể đứng ở đây vào thời khắc này cũng chính vì tình yêu và sự bao dung của các con dành cho nhau. Ba tự hào về hai con. Sau này, hãy cùng nhau sống thật tốt.
- Dạ thưa ba – cả hai cùng đồng thanh đáp.
Bà Hoàng quẹt nước mắt, đưa cặp nhẫn lên trước mặt hai người.
- Hai đứa đeo nhẫn vào. Từ giây phút này chính thức là vợ chồng của nhau. Phải nhớ, trong cuộc sống hôn nhân, dù có cãi nhau, có giận hờn cũng không được tháo chúng ra. Triết à, con đã gây lỗi lầm to lớn, Ân Kỳ nó đã có thể tha thứ và đồng ý làm vợ con hôm nay chứng tỏ nó đã yêu thương con rất nhiều. Con nhất định phải biết trân trọng và thương yêu đứa con dâu này của mẹ.
- Dạ, con nhất định, thưa mẹ.
Hai người cầm chiếc nhẫn đeo cho nhau. Ánh trăng đã treo cao trên đỉnh đầu.
Đình Triết siết chặt tay cô.
- Em có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau sau khi em về nước, anh đã nói gì với em không?
Ân Kỳ tròn mắt, anh lại muốn bày trò gì đây.
- Lúc đó anh nói "cái miệng của em nhất định anh sẽ quản".
- Phải rồi ha, lúc đó anh rất hung dữ với em – Chợt cô trợn mắt nhìn anh, miệng lắp bắp – Anh.. muốn làm gì?
- Hôn em.
Liền sau đó anh đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàng, gió biển thổi lồng lộng nhưng trong trái tim cô lại vô cùng ấm áp.