Vì sao lại đối xử với gia đình hắn như vậy cơ chứ, ba mẹ trong một đêm bị người ta giết hại tàn nhẫn, em gái nhỏ thì mất tích.
Đám họ hàng ỷ đông hiếp yếu lũ lượt kéo đến muốn tranh cướp của cải.
Hắn phải gồng gánh sau tất cả khi hắn và em gái lần nữa trùng phùng thì bệnh tình của em gái lại trong tình trạng nguy kịch.
Là ông trời đố kị con người, là ông trời muốn gia tộc Bắc Minh diệt vong mà.
Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt nện đôi giày cao gọt xuống sàn nhà phát ra âm thanh chói tai rồi dùng bộ dạng kiêu ngạo cất cái giọng chanh chua đanh đá của mình khinh bỉ nói.
"Oh weo! Ai đâu nhìn xa trông quen hóa ra là anh họ yêu giấu kiêm luôn tổng giám đốc Bắc Minh Thiên.
Mau chỉnh lại hành động của mình đi đừng làm mất mặt gia tộc Bắc Minh chúng tôi!"
Bắc Minh Thiên nhìn mụ đàn bà kia với anh mắt lạnh lùng rồi đứng lên đi thẳng vào phòng bệnh của Dư Nguyệt.
Nhưng người phụ nữ chua ngoa kia vẫn bám dai như đỉa đi vào bên trong phòng bệnh đã thế còn không biết thân biết phận lớn tiếng trách móc Bắc Minh Thiên.
"Hừ anh họ sống thật là tốt! Còn dùng phòng bệnh vip cho tiểu tình nhân.
Thế mà ông nội ôm lại chưa một lần ghé thăm, gia tộc Bắc Minh gặp khủng hoảng kinh tế cũng không hề hỗ trợ! Anh thấy bản thân mình có còn xứng đáng với thân phận đại thiếu gia hay không?"
Bắc Minh Thiên bình thường vẫn đem lời của đám đỉa đói đội lốt họ hàng như chó sửa ngoài đường chưa từng có phản ứng nên bọn họ vẫn luôn được nước lấn tới.
Nhưng em gái chính là giới hạn cuối cùng của hắn mà con đàn bà điên này lại chạy tới làm loạn ảnh hưởng Nguyệt Nguyệt nghỉ ngơi.
Đã thành công chọc cho cơn thịnh nộ của Bắc Minh Thiên tăng cao ngút trời, hắn lạnh lùng bóp cổ của người phụ nữ kia khiến cho ả ta sợ hãi mà điên cuồng vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Hắn đã bị sự tức giận che mờ đi lý trí bởi vì hắn có ý định giết chết người phụ nữ điên trước mặt.
Nhưng tiếng khóc nức nở cùng với những câu nói trong hoảng loạn của Nguyệt Nguyệt đã thức tỉnh lý trí của Bắc Minh Thiên.
"Uyên,....!Uyên ơi Nguyệt Nguyệt sợ lắm.
Hu hu, hu hu!"
Bắc Minh Thiên ném người phụ nữ đi khiến cho cơ thể ả ta va mạnh vào cửa.
Người phụ nữ kia lồm cồm bò dậy trước khi rời đi vẫn lớn tiếng mắng nhiếc.
" Bắc Minh Thiên anh hãy đợi đấy chuyện hôm nay còn chưa có xong đâu! Anh lại dám vì tiểu tình nhân kia mà dám đối đầu với cả gia tộc.
Kết quả của anh cũng sẽ không khác cha mẹ anh năm đó đâu.
Hừ!"
Bắc Minh Thiên cũng không rảnh đi quản người đàn bà điên như ả anh chuyên tâm trấn an Nguyệt Nguyệt tránh để cô kích động.
Nhưng không có nghĩa sau đó sẽ không truy cứu bởi vì một thời gian gia tộc Bắc Minh đã ngã xuống và không bao giờ có thể vực dậy được nữa.
......
Thời gian cứ thế thoảng thốt trôi nhanh mới đó mà từ lúc Nguyệt Nguyệt rời khỏi Long Mặc Uyên đã một năm rồi.
Long Mặc Uyên thì đã trở thành một đã trở thành ông trùm trong giới kinh doanh nhưng tuyệt nhiên bên cạnh anh không hề có bóng dáng của nữ nhân.
Báo giới vẫn đồn rằng Tổng giám đốc Long Mặc Uyên máu lạnh vô tình, nhưng chỉ có những người xung quanh mới biết rằng anh là vì tình mà điên cuồng.
Còn Lăng Dư Nguyệt sau khi được Bắc Minh Thiên đón về đã được hắn đổi thành họ Bắc Minh.
Vì để áp chế bệnh phát tác nhanh hơn nên Bắc Minh Thiên dưới sự hướng dẫn của bác sĩ nên đã sử dụng biện pháp thôi miên để xóa kí ức.
.....
Tại một trung tâm thương mại nó có một cô gái mặc đầm công chúa đang hồn nhiên đi dạo, miệng không ngừng hướng những vệ sĩ áo đen phía sau không ngừng thao thao bất tuyệt.
"Nè các anh đừng đi theo Nguyệt Nguyệt nữa! Ai cũng nhìn Nguyệt Nguyệt thật phiền phức mà."
Mấy người vệ sĩ đã được huấn luyện kĩ càng nên nghiệp vụ vô cùng tốt, trước sự oán hận trách móc của cô vẫn luôn tỏ ra chuyên nghiệp.
Nguyệt Nguyệt suốt ngày xem phim rồi học lõm mấy cái kịch bản thế là cô đã trở nên vô cùng xảo quyệt luôn bày ra vô số trò khiến mọi người đều phải kêu trời tìm Bắc Minh Thiên cáo trạng hết lần này đến lần khác.
Đang đi dạo bỗng thấy trong một cửa hàng thời trang thì ánh mắt tinh ranh vô tình và phải một cô gái có phong cách tranh phục tương tự mình tới 60 phần trăm giống mình.
Nở nụ cười gian xảo rồi chạy nhanh vào trong cửa hàng rồi trà trộn vào dòng khách hàng đang mua đồ trong cửa hàng sau đó vui vẻ tìm một góc khuất trốn đi.
Đám vệ sĩ liền tỏa đi tìm sau đó lại bị bóng lưng của cô gái mặc trang phục giống Nguyệt Nguyệt ở phía xa thu hút và nhanh chóng đuổi theo.
Còn cô thì ngồi trong góc khuất chứng kiến mọi chuyện liền đắc ý cười khúc khích nhìn người vệ sĩ càng đi càng xa và nhanh chóng rời khỏi cửa hàng vui vẻ rời khỏi trung tâm thương mại.
Nhưng ngay giây phút cô rời khỏi nơi đó thì cả cái trung tâm thương mại đã bị một lượng lớn vệ sĩ phong tỏa, Bắc Minh Thiên nhận được tin cũng đang trên đường đến.
Nguyệt Nguyệt tung ta tung tăng đi trên đường rất đắc ý tới mức vừa đi vừa ngân nga câu hát.
Nhưng vì đang đắm chìm trong niềm vui nhỏ nên lúc sang đường đã không chú ý nên suýt nữa đã xảy ra tai nạn.
Nhưng cơ thể yếu ớt của cô theo quán tính té xuống mặt đường chân vì thế cũng bị trẹo mà bắt đầu sưng vù lên.
Chủ xe là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nom hình dáng và khí thế dường như là một nữ cường nhân, cô ấy sau khi bình tĩnh nhanh chóng mở cửa xe chạy tới xem xét tình hình.
Ban đầu cô ấy cũng tưởng rằng bản thân hôm nay ra ngoài quên xem ngày nên đụng trúng một kẻ ăn vạ.
Nhưng vừa trông thấy người mà mình suýt đâm trúng thì mọi suy đoán của cô ấy đều là người bỏ đi.
Bởi vì tất cả những món đồ trên người của Nguyệt Nguyệt lúc này tuy là những món đồ không có thương hiệu, nhưng nó lại không phải lại là thứ ai muốn có cũng được.
Và sự thật chứng minh rằng mỗi món đồ trên người của Nguyệt Nguyệt đều được Bắc Minh Thiên mời những nhà thiết kế và chế tác nổi tiếng tạo ra nên mỗi đường kim mũi chỉ hoặc từng chi tiết đều vô cùng tinh xảo.