Cô nghe xong cũng tin anh nói thật, từ từ nhắm mắt lại.
Nằm cả ngày rồi nhưng hầu hết thời gian đều vật lộn với anh trên giường nên giờ cơ thể Bạch Hạ Vân vẫn hơi ê ẩm, mắt cũng muốn nhắm ngay lại.
Cô đang lim dim ngủ chợt cảm nhận được cổ nhột nhột, ươn ướt.
Hà Chí Nghiêm ôm cô trong lòng khiến ngọn lửa dục vọng càng cháy.
Anh hôn vào gáy cô, lưỡi mơn trớn vùng nhạy cảm nhất trên người cô.
- Ưm...!đừng quậy nữa.
Em mệt lắm, muốn ngủ.
- Vân Vân, em có một năng lực rất đặc biệt!
Cô đang lơ mơ nên cũng trong vô thức đáp:
- Năng lực gì?
- Năng lực khiến anh nhìn thấy em là chỉ muốn quăng em lên giường ăn thôi!
- Không ngon!
Chẳng biết nghe lọt những chữ nào nhưng Bạch Hạ Vân vẫn đáp.
- Với anh, em rất ngon.
Và quan trọng...!Anh đói rồi!
Ba chữ cuối, anh cúi sát vào tai cô thủ thỉ đầy mờ ám.
Hơi ấm nóng phả vào tai khiến Hạ Vân đang mê ngủ cũng phải rùng mình.
- Ưm.
Hà Chí Nghiêm cởi dây thắt váy sau gáy cô, đôi tay mò tới vùng đỉnh đồi phía trước không ngừng xoa nắn.
Lưỡi anh liếm nhẹ vành tai mẫn cảm của cô, hôn lên lưng cô chăm chú.
- Anh muốn em!
Dưới sự kích thích của anh, Bạch Hạ Vân cũng dần cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nhưng cô thật sự rất mệt, đến mức không thể mở mắt ra nổi.
- Ưm...!đừng mà!
Hà Chí Nghiêm chẳng biết đã cởi phăng cái váy dài của cô từ lúc nào, đưa tay kéo lấy quần lót cô xuống tận chân.
Bàn tay anh xấu xa xoa nắn nơi nữ tính, ngón tay không thành thật mà tiến sau vào hoa huy.ệt bé nhỏ ra vào.
- A...!đừng mà...!ưm...
Tốc độ ngón tay anh tăng dần, Bạch Hạ Vân cảm thấy sâu trong cơ thể như đang cuộn sóng, cơn cao trào kéo đến khiến cả người cô mềm nhũn.
- Á...
Cảm thấy bên dưới cô đã đủ ướt, Hà Chí Nghiêm rút ngón tay ra, tay cầm lấy dục vọng nóng bỏng của mình chống đỡ nơi cửa mình mềm mại, mạnh mẽ đâm vào.
- A...
Dù cho đã có bước dạo đầu nhưng Bạch Hạ Vân vẫn chưa thể thích ứng nổi với vật to lớn đó.
Hơn hết anh lại còn đi từ phía sau khiến vật nam tính càng đâm sâu trong cơ thể cô.
Cô vô thức cong người lại, càng thuận tiện cho người phía sau tiếp tục hành vi "cưỡng hi.ếp trái phép" này.
Hà Chí Nghiêm không ngừng đưa đẩy, dùng tư thế dũng mãnh tận tình yêu thương Bạch Hạ Vân, đâm thẳng vào đến tận cùng, cánh hoa vì bị cọ xát mà sưng đỏ, phát ra âm thanh đáng xấu hổ.
- Hức, nhẹ...!nhẹ...!Nghiêm...!ưm...
Đôi môi đỏ mọng không ngừng rên rỉ, hoà cùng vận tốc của anh.
Một tay anh giữ chặt eo cô, tay vân vê nụ hoa cứng đỏ.
Hà Chí Nghiêm đưa đẩy mạnh mẽ thế này làm cả người cô như tan ra, tiếng rên rỉ cứ tràn ra ngoài môi.
Rốt cuộc, dù đang nửa tỉnh nửa mơ cô cũng thành công bị anh dẫn dắt vào cuộc yêu nồng nàn nóng mắt này.
Máu toàn thân cô như chảy ngược, hơi nóng nháy mắt bao phủ cô, khoái cảm đỉnh điểm mang cô lên tận mây xanh.
Cô co thắt dữ dội tác động lên anh, anh gầm nhẹ một tiếng, anh ôm chặt lấy cô, hai cơ thể run lên dữ dội...
Hà Chí Nghiêm tìm đến miệng Bạch Hạ Vân hôn cô thắm thiết.
Cô thở hổn hển, cứ ngỡ mọi thứ đã kết thúc.
- Em...!em chịu không nổi...!a...!đừng mà...
Ai ngờ mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
Hà Chí Nghiêm ôm cô ngồi dậy để cô ngồi lên đùi anh nhẹ nhàng lắc lư.
- Ngoan nào, em động đậy đi bảo bối...!đúng rồi thật ngoan...!ư...
Hai tay Bạch Hạ Vân vòng qua cổ anh, thân thể mảnh mai ngả ra sau, mái tóc đung đưa theo từng động tác vô cùng đẹp mắt khiến Hà Chí Nghiêm càng mê luyến, anh dùng nụ hôn, bàn tay thay nhau vuốt ve cơ thể Bạch Hạ Vân, hai người quấn quýt trầm luân không rời.
- Ưm...!sâu quá...!a...
Anh cuồng nhiệt ôm lấy thân thể không xương của Bạch Hạ Vân đánh úp từng trận sóng tình cho đến trời gần sáng bị anh ức hiếp đến mức vừa khóc vừa yếu ớt đưa tay đánh anh, qua một lúc sau tiếng rên rỉ thỏa mãn mới tạm thời dừng lại.
Màn đêm buông xuống, ánh sao ngoài cửa sổ vô cùng xinh đẹp.
Ánh trắng nhẹ nhàng xấu hổ núp dưới bầu trời đêm để lại không gian cho căn phòng mập mờ bên trong....