Ngược lại, đây là việc mà Tống Vãn Tinh rất giỏi: “Khả năng nấu nướng của tôi không tồi, trên cơ bản thức ăn trong nhà đều là do tôi nấu, vậy anh có suy nghĩ gì về chuyện sinh con không?”
“Trước khi có năng lực nuôi dạy một đứa trẻ trưởng thành sẽ không cân nhắc đến.
” Người đàn ông không nhanh không chậm trả lời: “Còn câu hỏi nào nữa không?”
Trước khi Tống Vãn Tinh tới thật ra đã nghĩ rất nhiều câu hỏi rồi.
Nhưng xem mắt và kết hôn, vấn đề lớn nhất chẳng qua cũng chỉ là tiền và con cái.
Hai điều kiện này đều đã được giải quyết, vậy những cái khác đều không thành vấn đề.
Tống Vãn Tinh lại nói: “Nếu bác sĩ Cận có thể chấp nhận một cuộc hôn nhân vậy tôi có thể đảm bảo hôm nay sẽ đi đăng ký kết hôn với anh, tôi mang cả chứng minh thư lẫn sổ hộ khẩu rồi.
”
“Cô cũng rất vội kết hôn đấy.
” Người đàn ông nhắc một câu như trêu đùa.
Tống Vãn Tinh cũng không che giấu gì cả: “Mẹ tôi nói đến độ tuổi này của tôi là có thể ngồi chơi xơi nước rồi.
Có điều, tôi biết hôm nay đi đăng ký kết hôn luôn đúng là hơi vội thật, bác sĩ Cận, anh có thể suy nghĩ thêm vài ngày, tôi đợi câu trả lời của anh.
”
“Đừng đợi.
” Người đàn ông hạ hai chân đang vắt chéo xuống: “Tôi thấy hôm nay là một ngày đẹp trời, kết hôn đi.
”
Đăng ký kết hôn thuận lợi là một chuyện mà Tống Vãn Tinh không ngờ tới, từ lúc bước vào đến lúc bước ra khỏi cục dân chính, trước sau chưa đến nửa tiếng đồng hồ.
Lúc bước ra ngoài, cô đã từ một thiếu nữ chưa kết hôn biến thành một thiếu phụ đã có chồng.
Nghĩ đến vừa rồi lúc đăng ký kết hôn, cả hai đều quá thờ ơ lạnh lùng khiến nhân viên công tác trong cục dân chính phải nhiều lần xác nhận hai người họ có muốn đăng ký kết hôn hay không, đây là một chuyện rất nghiêm túc, rất quan trọng.
“Đi đâu, anh tiễn em.
” Trong tay người đàn ông cầm giấy chứng nhận kết hôn của bọn họ, hỏi Tống Vãn Tinh.
Cô đã sớm cất giấy chứng nhận kết hôn và những giấy tờ khác vào trong túi rồi, lúc Cận Trạch hỏi mình, cô mới từ từ lấy lại bình tĩnh.
“Đến trường học đi, buổi chiều em còn có tiết.
”
“Ừm, chiều nay anh còn có ca phẫu thuật.
”
Tống Vãn Tinh không biết người khác sẽ làm gì sau khi đăng ký kết hôn nhưng cô và Cận Trạch đăng ký kết hôn xong đều tự về đơn vị công tác của mình.
Chiếc xe lái trên con đường cái bằng phẳng, cả hai im lặng, chẳng ai mở miệng.
Xe của Cận Trạch là một chiếc xe sản xuất trong nước, giá phỏng chừng chỉ khoảng mười mấy vạn, không đắt.
Đăng ký kết hôn với anh rồi, áp lực của Tống Vãn Tinh sẽ không quá mức lớn, sẽ không cảm thấy mình chiếm lời của anh, và anh cũng không chiếm được lời của cô.
Tình hình giao thông tốt nên chỉ trong nửa tiếng, Tống Vãn Tinh đã đến cổng trường học.
Cận Trạch đỗ xe lại rồi lôi điện thoại ra, tìm mã QR Wechat của mình đưa cho Tống Vãn tinh xem: “Quét đi, thêm Wechat.
”
Tống Vãn Tinh nghĩ đến mình đã từng thêm Wechat của Cận Trạch rồi, nhưng có khả năng người làm bác sĩ như bọn họ sẽ có tài khoản công việc và tài khoản cá nhân chăng.
Bạn trai cũ của cô có hai tài khoản Wechat, một cái là tài khoản sinh hoạt, có cô.
Còn một cái khác là tài khoản công việc, ngoại trừ đồng nghiệp ra thì toàn là mấy em gái gợi tình.
Cô nghĩ ngợi rồi cũng lấy điện thoại ra quét mã QR của anh, lúc gửi tin nhắn xác minh, cô hỏi: “Nếu tiện thì em có thể chuyển đến chỗ anh sống cùng anh không?”
Cận Trạch đồng ý lời mời kết bạn của cô, tên Wechat của cô là tên thật của cô, cũng không cần phải thay đổi ghi chú.
Anh liếc mắt nhìn cô.