Gã sai vặt của Phủ Hộ Quốc tướng quân phát hiện ra một chuyện, nhiều ngày qua số lần Tiêu Đại tướng quân nhếch môi nhiều đến mức chưa từng có.
Ngay cả những nha đầu đần độn nhóm lửa trong phòng bếp lớn cũng có thể nhận ra tâm tình Đại tướng quân nhà bọn họ mấy ngày gần đây vô cùng tốt.
Ngày trước Tiêu tướng quân mặc dù không hẳn là người lạnh lùng hà khắc, nhưng lại là người quanh năm nghiêm túc, muốn nhìn thấy người cười, còn phải dựa vào vận khí.
Do đó, tình hình hiện nay, khiến cho bọn họ hết sức kinh ngạc, sau nhiều lần quan sát và trao đổi tin tức, mọi người đều xác định được một việc ――
Tiêu Đại tướng quân thay đổi là do Hữu Hòa công chúa.
Chẳng qua, tất cả mọi người đều vui mừng khi thấy việc này, trong lòng ai cũng âm thầm bội phục vị công chúa yếu ớt này ―― có thể bẻ thẳng đoạn tụ Tướng quân nổi danh kinh thành, chuyện này không phải có chút tài năng là có thể làm được.
Ít nhất phải làm nhiều lần.
Trong đám người đang âm thầm cao hứng, tất nhiên không thể thiếu công lao của Thu Đàm.
Chỉ là, đối với thị nữ nhìn xa trông rộng như Thu Đàm mà nói, tình hình trước mắt không thỏa mãn được nàng ta.
Lòng Thu Đàm có bao nhiêu vui mừng thì u sầu bấy nhiêu.
Mong chờ lâu như vậy, vấn đề khó khăn nhất rốt cuộc cũng giải quyết xong ―― phò mã cuối cùng đã bị bẻ thẳng, hơn nữa những ngày gần đây cùng công chúa yêu đương ngọt ngào, tỷ như đóng cửa nói chuyện phiếm, cùng nhau dùng cơm, rất ăn ý, còn cùng nhau đi dạo, nếu không thì hai người cùng nhau làm ổ ở thư phòng học hỏi…
Đáng tiếc, hai người chỉ dừng bước tại đây ―― rơi vào mối tình đầu say đắm chìm trong cuộc sống yêu đương trong sáng, căn bản hai ngườn đã quên bọn họ còn có một tầng quan hệ khác.
Ngày ngày Thu Đàm nhìn công chúa và phò mã bình yên ở cạnh nhau có chừng mực, nội tâm thầm hò hét ―― chẳng lẽ hai ngươi đều bị mất trí nhớ sao, hai ngươi là phu thê, phu thê, phu thê!
Tiếc là, hai người đang sóng vai đi trong vườn không nghe thấy được tiếng lòng của Thu Đàm.
Bây giờ đã là giữa tháng chạp, ngày nghỉ của Tiêu Trực nhiều hơn bình thường chút ít.
Hôm nay vừa hay được nghỉ, thời tiết cũng không tệ.
Sau cơm trưa, hai người cùng nhau dạo vườn.
Dù vào đông vườn cũng không có phong cảnh gì đẹp để ngắm, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới tâm tình vui vẻ của Hữu Hòa.
Tiêu Trực được nghỉ bảy ngày, bảy ngày này sinh hoạt nàng dần thay đổi, không còn giống trước đây.
Hai đời qua Hữu Hòa chưa từng nghĩ tới, có một ngày sẽ có một nam nhân mỗi ngày tới thăm nàng, bồi nàng ăn cơm, bồi nàng đọc sách, phơi nắng, dạo vườn, mà nàng, lại không cảm thấy phiền chán hoặc mất tự nhiên.
Trước kia, nàng dương dương tự đắc, ngày ngày đều cố gắng sống một cách vui vẻ, vì sợ rằng quãng đời ngắn ngủi của mình bị lãng phí bởi mấy chuyện nhàm chán, sự cô đơn và tự thương hại, mà hiện tại, có thêm một người bước vào trong cuộc đời nàng, mặc dù làm vẫn làm những việc bình thường như trước, nhưng lại cảm thấy hạnh phúc gấp đôi.
Nàng thích ngày nào cũng nhìn thấy hắn.
Việc này, làm Hữu Hòa hạnh phúc, cũng làm nàng có chút phiền muộn.
Hắn là Tướng quân nên chính sự bận rộn, không có khả năng mỗi ngày đều ở bên người nàng, sau này bận hơn, thường xuyên rời kinh, nàng phải làm sao?
Ánh mắt Hữu Hòa tối sầm đi vài phần, suy nghĩ một chốc, bỗng nhiên phát giác mình vậy mà nổi lòng tham, nhịn không được thầm mắng bản thân vài câu.
Thấy Hữu Hòa bước chậm lại, lại nhìn thấy nàng chau mày, Tiêu Trực lo lắng, nghiêng người ở trước mặt nàng hỏi: “Trong người không khoẻ?”
Hữu Hòa ngẩn đầu, hơi giật mình nhìn Tiêu Trực, lát sau mới lắc đầu, cười nói: “Không có, chàng* đừng gấp, ta không có yếu như vậy đâu”.
*Hai người thân thiết nên mình sẽ đổi xưng hô.
Tiêu Trực không nói gì, xót xa nắm tay nàng: “Tay hơi lạnh, lạnh không?”
Tay được ủ ấm, Tiêu Trực đang chắn lạnh cho nàng, tâm tình Hữu Hòa buông lỏng, cười ngọt ngào: “Chàng đừng quá lo lắng căng thẳng, đi dạo với ta còn tra tấn hơn đánh giặc nữa à?”
Tiêu Trực cười, môi mỏng vẽ lên một vòng cung, mắt đen hơi cong, con ngươi phản chiếu ánh sáng ấm áp của mặt trời, làm dịu đi khuôn mặt lạnh lùng.
Hữu Hòa nhìn Tiêu Trực đến ngẩn ngơ, cảm thấy bản thân trước kia thật là có mắt không tròng, dung mạo Tiêu Trực có chỗ nào thua kém Lục Lâm Ngộ? Có điều hắn hơi nghiêm túc quá mức chút, đường nét sâu sắc hơn chút, thế nhưng nàng chưa từng liếc mắt đến hắn! Hẳn là hắn lúc niên thiếu, nhất định rất vừa mắt… Thật tiếc mà!
“Sao vậy?” Nam nhân ôn nhu hỏi.
Mặt Hữu Hòa đỏ lên, dời mắt, ngượng ngùng nói: “Hiếm khi thấy chàng cười”.
“Phải không?” Ý cười Tiêu Trực thâm sâu, ánh sáng trong con ngươi sáng đến chói mắt, “Ngược lại là nàng trước đây rất hay cười”.
Hả?
Hữu Hòa ngạc nhiên, mang theo một tia mê mang nhìn hắn, lúc lâu sau mới phản ứng, kinh ngạc nói: “Chàng trước kia rất ít khi nhìn thấy ta mà?” Hơn nữa mỗi lần gặp, đều gật đầu hành lễ, căn bản không thể nhìn kỹ nàng được?
Tiêu Trực ngẩn ra, ý thức được lời mình vừa nói, khuôn mặt anh tuấn lập tức đỏ.
Hữu Hòa chợt thông suốt, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ vui mừng khó nén: “Trước đây chàng đã để ý ta?”
Mặt Tiêu Trực đỏ hơn, nghiêng mặt, ậm ờ nói: “Trong vườn có vài cây mai, nàng muốn ngắm không?”
Hữu Hòa cười đến mắt cong cong như trăng khuyết, nàng biết tiến lùi đúng lúc, không tiếp tục truy hỏi, ai bảo phò mã nàng so với nàng còn thẹn thùng hơn!
.
Ngày hôm đó, Tiêu Trực vừa mới bước chân ra khỏi Chính Thanh Cung thì thấy cách đó không xa có một thân ảnh nhanh nhẹn phiêu dật đi tới.
Người nọ một thân bạch y áo gấm, thắt lưng đen viền vàng, đeo một miếng bạch ngọc, chân mang ủng gấm, khi bước đi cẩm bào bị gió thổi tung, nhẹ nhàng phiêu dật, tựa như thiên tiên đạp mây mà đến.
Trong chớp mắt, người nọ đã đi đến gần.
Ngọc quan trên tóc đen dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng nhè nhẹ, một khuôn mặt trắng nõn tinh tế, làn da đẹp đến nữ nhân xấu hổ, nếu thật phải dùng “Khi sương tái tuyết*” để hình dung, cũng không quá.
*Làn da trắng hơn tuyết.
Làn da hoàn hảo cân xứng với ngũ quan, ai ai cũng vô dục vô cầu.
Nhìn qua người may mắn này, đôi lông mày xếch lên, có chút mùi vị xuất trần, đôi mắt dưới hàng lông mày được nhóm quý nữ kinh thành công nhận là “Đôi mắt đệ nhất hại nước hại dân” cặp mắt đào hoa sáng ngời như ở giữa dòng tinh tú rực rỡ đẹp đẽ lạ thường, chiếc mũi thanh tú thẳng tắp, môi mỏng hơi cong lên, cánh môi quanh năm nhàn nhạt sắc son, nếu y cong môi cười, quả nhiên là “Môi hồng răng trắng”.
Dung mạo đẹp đẽ thế này lại cực kỳ cân đối với thân hình cao lớn, một chút khí chất nữ nhi cũng không có, giơ tay nhấc chân đều là phong phạm nam tử phong lưu, hơi thở trong sáng như vậy.
Nam nhân thế, khó trách đông đảo quý nữ kinh thành ngày đêm thương nhớ.
Đến nam nhân cũng muốn chạy theo, cũng không quá khó hiểu.
Nếu không, làm sao được gọi là “Hại nước hại dân?”
Nhưng mà, hiện tại người nọ nhấc môi cười, cái Tiêu Trực nhìn thấy không phải là “Môi hồng răng trắng”, mà là…
Không có ý tốt.
“Đây không phải là Đại tướng quân trăm công ngàn việc đấy sao?” Giọng nam nhân trong trẻo như tiếng nước chảy róc rách, “Lục mỗ may mắn ba đời mới có thể gặp được!”
“Lâm Ngộ!” Tiêu Trực bất đắc dĩ nhấc môi, ra vẻ không quan tâm.
Lục Lâm Ngộ nhếch môi, liếc Tiêu Trực, mắt đào hoa bỗng nhiên lóe lên ánh sáng lạ, nháy mắt, thân ảnh màu trắng vốn đứng cách hai thước phúc chốc đến gần, cánh tay nhanh như chớp tấn công tới, ngón tay thon dài co lại như móng vuốt, đánh thẳng cổ họng Tiêu Trực.
Tiêu Trực không cuống quít, lui người lại, dùng cánh tay đỡ đòn, chân Lục Lâm Ngộ xoay tròn, muốn đánh phía dưới, nhưng bị Tiêu Trực tránh được.
Chốc lát, hai người đã ở ngoài Chính Thanh Cung so được mấy chiêu.
Cho đến khi hai tay Lục Lâm Ngộ bị Tiêu Trực khóa lại, Lục Lâm Ngộ mới bất đắc dĩ thở dài, giận dỗi nói: “Ngươi thất hứa không phi ngựa đón ta, đến giao thủ cũng không muốn nhường ta? A Trực, sao ngươi có thể nhẫm vô tình thế? Có niềm vui mới là quên mất tình cũ ngay!”
“Ngươi nói bậy gì đó!” Tiêu Trực nhăn mày, buông Lục Lâm Ngộ ra.
Lục Lâm Ngộ đột nhiên bật cười, một bên kéo thẳng y phục, một bên cười nhạo: “Ngươi chối cũng không sao, giờ cả kinh thành đều biết Lục Lâm Ngộ ta là tình cũ Tiêu Đại tướng quân ngươi khắc cốt ghi tâm đó!”
“Ngươi còn không biết xấu hổ, chuyện này chẳng phải đều là công lao của ngươi?” Tiêu Trực bất mãn liếc y một cái.
“Ta là vì cứu ngươi ra khỏi hố lửa mà đúng không?” Lục Lâm Ngộ đau lòng thở dài, lại nói, “Ta hy sinh cả danh tiết đệ nhất mỹ nam Đại Thịnh, ngươi không cảm kích cũng thôi đi, ngược lại còn ghi hận, quá bạc tình rồi!”
Tiêu Trực từ chối cho ý kiến.
Rõ ràng người hỏng danh tiết là hắn nhưng Lục Lâm Ngộ nói cũng đúng, dù sao y cũng vì giúp hắn mới dùng chiêu này, hơn nữa, giờ tranh luận ai mới là người hy sinh ai danh tiết, cũng không có ý nghĩa gì.
Thấy Tiêu Trực không nói gì, Lục Lâm Ngộ cũng không ngạc nhiên, hai người cùng nhau lớn lên như huynh đệ ruột thịt, tính tình Tiêu Trực ra sao y làm sao không hiểu chứ?
“Đầu đuôi chuyện ta với ngươi đoạn tụ, ngươi đã giải thích cho công chúa chưa?” Thu lại vẻ mặt đùa cợt, Lục Lâm Ngộ nghiêm chỉnh hỏi.
Tiêu Trực nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Lâm Ngộ hơi kinh ngạc, tiến lên một bước, hạ giọng hỏi: “Bao gồm chuyện ở nhà ta?”
Sắc mặt Tiêu Trực khẽ biến, cau mày.
Lục Lâm Ngộ lập tứ hiểu rõ, nhấp môi nói: “Hay là ngươi đừng nói với công chúa, suy cho cùng cũng là chuyện xấu trong nhà”.
Dừng một chút, y cũng nhăn mày, chậm rãi nói, “Lần trước chuyện công chúa hôn ngươi truyền ra ngoài, vị kia cũng có nghe nói, có điều, hiện giờ ngươi đã thành thân, nói chung cũng không có gì, ta lười phí tâm tư đánh giá, nay chỉ là báo cho ngươi biết một tiếng thôi”.
Biểu tình Tiêu Trực có chút phức tạp nặng nề, hai người nhất thời không nói nữa.
Một lát sau, Lục Lâm Ngộ mới nói: “Đã nhiều năm ngươi không trở về, mẫu thân ta thường xuyên nhắc đến ngươi, người không rõ đầu đuôi chuyện đoạn tụ của hai ta, không bằng ngươi mang công chúa trở về một chuyến?”
Tiêu Trực suy nghĩ một chút, chỉ nói: “Nói sau đi”.