Nháy mắt cả người Hữu Hòa tựa như rơi vào động băng lạnh thấu xương, nước lạnh tràn vào tai, mắt, mũi, miệng nàng, khó mà ngăn cái lạnh chạy khắp người, lạnh đến không thể cử động, không thể hít thở được.
Dù cho có cố gắng như thế nào cũng không ngăn được bản thân bị băng hồ cắn nuốt, giờ khắc này trong lòng Hữu Hòa chỉ có một cảm giác đó chính là ―― sợ hãi.
Xưa nay nàng chưa từng sợ hãi như vậy.
Dường như nàng trở lại giây phút tuyệt vọng của mười năm trước.
Lúc này lạnh như vậy sao tránh được đây?
Lúc thần trí Hữu Hòa gần mất đi, mơ hồ nghe được một tiếng hét sợ hãi xé tâm trong hồ.
Là tiếng của Tiêu Trực!
Chàng tới sao?
Nàng muốn đáp lại, nhưng càng giãy giụa người càng mau chìm hơn, cuối cùng không còn sức nữa, ý thức cũng mất đi.