Vài ngày sau cũng đã là cuối tuần, giờ đây Gia Mẫn cũng đã gọi gia đình đến và nói rằng mình thật sự muốn lấy vợ.
Cả gia đình anh rất bất ngờ và cứ liên tục hỏi anh về người mà anh yêu là như thế nào.
Anh phải nói là chiều nay con đưa cô ấy về thì bọn họ mới thôi hỏi anh như thăm dò tù nhân.
Chiều hôm đó anh cũng đã đưa Đào Dã về nhà.
Cả nhà anh điều sững người khi nhìn thấy Đào Dã bởi vì cô trông xinh đẹp như một diễn viên vậy.
Bọn họ giờ đây đã bu vay lấy cô mà không ngừng tra hỏi:
"Cô thật sự là bạn gái của con trai tôi thật sao?"
Đào Dã với vẻ mặt ngại ngùng trả lời rằng:
"Phải con chính là người yêu của anh ấy thật ạ!"
Sau câu nói đó mẹ của Gia Mẫn giờ đây đưa ánh mắt lường cậu mà tức giận quát lớn:
"Cái thằng con trời đánh này! Mày có một cô bạn gái xinh đẹp dễ thương như vậy mà bấy lâu nay lại không dắt về đúng thật là..."
Gia Mẩn bấy giờ trong sự bối rối trả lời rằng là do mình ngại nên mới không mang bạn gái về thôi.
Nhưng giờ cậu đã mang bạn gái về rồi thì mẹ cậu còn càm ràm gì nữa chứ? Mẹ cậu nhìn cậu mà mỉm cười rồi nói rằng thôi bà bỏ qua cho cậu sau đó bảo hai đứa vào trong nhà ăn cơm cùng với mình.
Vào trong nhà bà xuống dưới bếp dọn cơm lên ăn, trong khi Gia Mẫn cũng xuống bếp phụ bà điều này đã khiến bà đánh giá cô là một người con gái hiền lành nết na và xứng đáng làm con dâu bà...
Sau khi dọn cơm xong bọn họ bắt đầu ăn cơm với nhau, giờ đây người mẹ không ngừng tra hỏi về Đào Dã khiến cô có chút bối rối nhưng cũng trả lời được hết những câu hỏi của bà khiến cô thở phào cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Sau đó buổi cơm cũng đã kết thúc mẹ của cậu giờ đây lên tiếng nói rằng: "Có phải hai đứa đã quen nhau lâu rồi đúng không? Và hai đứa chắc cũng yêu nhau rất đậm sâu nhỉ?"
Bọn họ trả lời rằng phải như những gì mẹ nói à.
Bọn họ vừa dứt lời xông thì mẹ của cậu đã ngay lập tức cười hí hửng mà đưa ra lời khuyên rằng hai người đã yêu nhau lâu như vậy thì, chắc cũng đã đến lúc tiến đến chuyện hôn nhân rồi.
Bởi vì hai người đâu còn trẻ nữa đâu vì cả hai cũng hai mươi mấy tuổi rồi...!
Bọn họ nghe đến đây mà vô cùng bối rối ánh mắt mở to nhìn chăm chăm vào mắt nhau như đang muốn nói với đối phương điều gì đó.
Mẹ cậu nhìn ánh mắt của hai người mà phát hiện ra một điều vô cùng kỳ lạ bà lên tiếng hỏi: "Sao hai đứa cứ nhìn chằm chằm nhau với ánh mắt to tròn vậy? Bộ có chuyện gì sao?"
Gia Mẩn giờ đây mỉm cười đáp trả rằng:
"À không có gì đâu chẳng qua bọn con đang giao tiếp bằng mắt để hỏi nhau xem bọn con nên đồng ý chuyện kết hôn hay không? Và bọn họ đã đọc được suy nghĩ qua ánh mắt nhau rồi.
Đó là bọn con sẽ quyết định sau khi có sự nghiệp ổn định thì bọn con mới cưới nhau mẹ ạ!"
Mẹ cậu nghe đến đây mà sắc mặt đã bắt đầu nhăm nhó bà lên tiếng: "Gì chứ chờ bọn con có sự nghiệp ổn định à! Thế thì bao giờ mẹ mới có con dâu đây? Hơn hết mẹ cũng đã già và không biết sẽ xa trời lúc nào nên không thể chờ con có được sự nghiệp mới lấy vợ thêm được nữa...Mà mẹ muốn ngay bây giờ con phải kết hôn luôn trong 10 ngày..."
Bọn họ nghe đến đây mà hoang mang tột độ và cũng không biết phải làm sao luôn, bấy giờ bà bắt đầu hỏi Đào Dã rằng: "Con có đồng ý lấy con trai cô không? Và nếu không thì cô sẽ gả nó cho người khác.
Bởi vì cô không thể để nó tự quyết định được nữa.
Vì cô cũng đã già và không còn sống được bao lâu..."
Nghe mẹ mình nói như vậy cậu thở và nhìn vào mắt của Đào Dã ra ám hiệu rằng cô hãy đồng ý.
Đào Dã bấy giờ cũng đã đồng ý khi thấy ánh mắt của anh.
Mẹ của Gia Mẫn khi nghe điều này bà đã rất vui như muốn nhảy cẩn lên bà bấy giờ lên tiếng:
"Được lắm tốt lắm vậy đám cưới của hai đứa sẽ bắt đầu vào mười ngày nữa! Còn giờ mẹ phải đi làm thiệp cưới báo cho cả làng biết mới được..."
Nói rồi bà đã rời đi trong khi hai người thì đứng đờ đó đưa mắt nhìn chăm chăm nhau.
Giờ đây Gia Mẫn lên tiếng: "Xin lỗi cô nha! Bởi vì những rắc rối này nhưng mong cô có thể thực hiện như bản hợp đồng đã nói..."
Cô giờ đây đã đồng ý theo những gì mà anh nói.
Còn anh thì thở dài mà lên tiếng: "Hazz đây có lẽ là số phận.
Và chính số phận này đã đưa hai ta vào tình huống này.
Và kể từ giờ hai ta sẽ là người yêu của nhau qua bản hợp đồng hôn nhân nhé!"
Nói rồi anh ngồi đó trong sự buồn bã.
Và cô cũng y chang như vậy, cho tới một lát thì cô đã quyết định trở về nhà của mình....