Hợp Đồng Hôn Nhân Tổng Tài Nghiện Vợ


- Cô có nghe thấy tôi nói không? Mở cửa!
Âu Thần không tài nào đẩy được cánh cửa.

Sau đó hắn ấn ngón tay lên đầu đọc dấu vân tay.

Sau khi kiểm tra võng mạc, cửa tự động mở ra với hai tiếng bíp.

Hơi nóng dồn dập phun ra, Diễm Tô ngã xuống đất, vòi hoa sen phun nước lên cơ thể trần trụi của cô...!
- Khúc Diễm Tô!!!
Âu Thần ôm cô dậy, kéo một chiếc khăn tắm bên giá rồi quấn lấy cô,
- Tỉnh lại đi!
Sắc mặt cô bây giờ tái nhợt, môi không còn chút máu, có lẽ đã ở trong phòng tắm lâu nên thiếu dưỡng khí, dù gọi thế nào cũng không thể tỉnh lại.

- Bác sĩ? Bác sĩ!
Bác sĩ Trương đang đợi ở ngoài cửa nge tiếng kêu, bước vào ngay lập tức
- Thiếu gia ngài tìm tôi sao?
- Xem lại vết thương cho cô ấy! Nhanh lên!
Bác sĩ Trương sửng sốt, trước đây chưa từng thấy thiếu gia lo lắng cho ai như vậy.
- Vâng..

vâng, tôi sẽ kiểm tra!
Âu Thần nhìn người trên giường, băng quấn quanh đầu đã ướt đẫm nước, còn có một ít vết máu rỉ ra,
- Đồ ngốc,chỉ có tắm thôi mà đã làm tôi lo lắng! Nếu tôi mà không chú ý và để cô ra khỏi sự giám sát của tôi thì không biết cô có sống nổi không!
- Thiếu gia, vết thương bị nhiễm trùng nên gây sốt cao, cô Tô sợ ......
Bác sĩ Trương đột nhiên ngẩng đầu nói.

- Dù dùng phương pháp nào đi nữa! Hãy hạ sốt cho cô ấy! Đảm bảo cô ấy an toàn!
Âu Thần ra lệnh.

- Vâng!
...!

Không biết đã qua bao lâu, Diễm Tô mới mở to đôi mắt ngơ ngác, câu đầu tiên là
- Phòng tắm chán quá...!!
- Cô tỉnh rồi à?
Âu nghiêng người nhẹ giọng hỏi.

- Có cái gì cô không thoải mái sao?
Diễm Tô gật đầu, sau đó lắc đầu, tầm mắt có chút mờ mịt và mơ hồ
- Anh là...Luân?
Cô lắc đầu, cố gắng nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng nhiều hình ảnh cứ quay cuồng trong đầu cô.

Cô không thể nhận ra người trước mặt trong một thời gian.

Cô rất cố gắng chống đỡ cơ thể ngồi dậy, Âu Thần với lấy một cái gối để đệm lưng cho cô
- Đầu của cô còn đau không?
Diêm Tô gật đầu, nước mắt chợt trào ra.

- Làm sao vậy?
Âu Thần nhìn thấy cô đột nhiên rơi lệ, bối rối hỏi
- Cô khó chịu ở đâu? Tôi gọi bác sĩ Trương vào xem cho cô!
-Đồ khốn nạn...Đồ cặn bã...
Diễm Tô đột nhiên vừa khóc vừa đánh hắn
"..."
- Anh yêu ai cũng được tại sao lại là em gái của em ...
"..."
- Anh còn có con ...
"..."
- Sao anh có thể làm điều này với em ?
"..."
Diễm Tô khóc và đập vào ngực hắn , như muốn giải tỏa ra tất cả những oan ức, đáng thương và bất lực.

Âu Thần cau mày nghĩ " Cô ấy nghĩ người trước mặt cô là Lục Khánh Luân?"
Nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, Âu Thần dịu dàng dỗ dành
- Không phải đàn ông nào cũng tệ bạc như bạn trai cô , trên đời có rất nhiều người tốt khác
Âu Thần cho người điều tra biết rằng , người bạn trai mà cô coi như bảo bối lại lừa dối sau lưng cô.

Và cô ấy đã không biết sự thật cho đến ngày hôm nay.

Diễm Tô nâng đôi mắt tội nghiệp của mình lên, đau khổ lắc đầu,
- Tôi cảm thấy nhức và đau lắm !
"..."
Âu Thần vươn tay đặt vào cái trán nóng khủng khiếp của cô,
-Cô cảm thấy không thoải mái? Cô đau ở đâu? Tôi sẽ để bác sĩ khám cho cô?
- Vô dụng ...!
Diễm Tô cầm lấy tay hắn đặt lên trái tim cô
- Ở đây ...!không thoải mái ...!Và..rất đau!
" ...!"
- Sao anh lại phản bội em?
Diễn Tô rơi lệ nhìn hắn một cách đáng thương.

Trái tim của Âu Thần dường như đã bị cô làm cho rung động trong giây lát.

- Em có chỗ nào không tốt?
Diễm Tô nước mắt ngắn dài, thút thít hỏi
Đột nhiên cô ôm lấy cổ hắn bằng cả hai tay, và đôi môi mềm mại của cô hôn lấy hắn không ngừng, dần dần, cô đè hắn xuống và hôn hắn một cách mạnh mẽ.
Cơ thể Âu Thần bất động trong vài giây, và đôi mắt đen của hắn nhìn vào đôi môi đang khóa chặt.


Cô ấy đang giả ngu hay bị thương nên ngốc thật? Hắn giống Lục Khánh Luân ở chỗ nào? Ngay cả khí chất, tướng mạo đều vượt trội hơn hắn ta!
Diễm Tô nhẹ nhàng sờ mặt hắn , một nụ hôn thơm ngát rơi vào giữa lông mày.

Dục vọng của Âu Thần giờ đang bị kích thích, hô hấp của anh trở nên nặng nhọc, và ngay cả mắt anh cũng buông bỏ xuống mà tận hưởng.
Cô ấy thì thầm vào tai hắn một cách ma mị và hương thơm trên cơ thể cô đã quyến rũ hắn lúc nào không hay ...!
Âu Thần có thể cảm thấy ham muốn trong cơ thể cô ấy sắp dâng lên.

Âu Thần quay người lại và đè cô xuống dưới thân hắn.

,Nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó hôn cô thật mạnh.

Người phụ nữ này thật không biết sợ? Dám khơi gợi và quyến rũ Âu Thần này?
Sau khi hôn cô một cách táo bạo thì ​​cuối cùng Âu Thần cũng dừng lại, lý trí thôi thúc cơ thể hắn phải nắm lấy chốt cánh cửa mà ra ngoài.

Hắn sớm muộn gì cũng phải có được cô, nhưng không phải bây giờ.

Bây giờ cô không biết hắn là ai!
...!
Sáng hôm sau, khi Diễm Tô mở mắt ra, trong phòng ngủ không có ai.

Lại nghĩ về đêm qua, cô khóc rồi ngất trong phòng tắm ...!Cô không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo! Ai đã bế cô lên giường? Ai đã thay bộ đồ ngủ sạch sẽ này cho cô?
Là một người giúp việc nữ chăng?
Nghĩ đến đây, trong lòng Diễm Tô thả lỏng một chút.

Một người giúp việc đang dọn dẹp trong phòng khách nhìn thấy cô bước xuống lầu, lập tức cung kính chào hỏi:
- Cô Tô, cô tỉnh rồi? Tôi sẽ dẫn cô xuống lầu một ăn cơm.

- Không cần, thiếu gia của mấy người đâu?
- Sáng sớm thiếu gia đã đi nhận một cuộc phỏng vấn rồi!
" Phỏng vấn? "
Ngay lúc Diễm Tô đang phân vân, trên màn hình TV đột nhiên xuất hiện một cuộc phỏng vấn tài chính, Diễm Tô đưa mắt nhìn về phía gương mặt quen thuộc, sau đó nhìn dòng phụ đề, hoài nghi lặp lại
- Chủ tịch tập đoàn Phong Thần,chiếm Forbes sáu năm liên tiếp.

Cử nhân vàng số một trong danh sách người giàu có nhất thế giới?
- Đúng vậy, chính là thiếu gia của chúng tôi
Cô hầu gái tự hào nói.

Chẳng trách cô luôn cảm thấy cái tên của hắn rất quen thuộc, thì ra là tổng giám đốc tập đoàn Phong Thần.

Diễm Tô đã tưởng tượng ra rất nhiều loại danh tính của hắn, nhưng điều này người sức tưởng tượng của cô!
- Thiếu gia của tôi thật đẹp trai và phong độ phải không?
Người giúp việc đầy tự hào nhìn cô chăm chú nói:
- Với nhan sắc này của cô kết hợp với thiếu gia nhà tôi thì không khỏi tạo ra một loại gen vượt trội.

Cô nhất định sẽ sinh ra một đứa bé xinh đẹp nhất trên đời!
"Em bé "
Làm sao cô ấy có thể có con với Âu Thần!
- Haha...cô nghĩ nhiều quá rồi!
- Cô Tô không muốn sao?
- Tôi hỏi cô, cô có biết điện thoại của tôi để ở đâu không?
Diễm Tô vào đề.

- Điện thoại của cô Tô bị mưa hôm qua làm ướt.

Sau khi chúng tôi mang đi sửa, nó đã được cất vào ngăn kéo của phòng ngủ, cái phòng cô vừa đi ra.
- Cảm ơn.
Diễm Tô quay trở lại phòng ngủ và tìm thấy nó trong ngăn kéo.

Điện thoại di động riêng.

Sau khi khởi động, tín hiệu hiển thị đầy đủ khung hình, cô thất vọng là ngoài tin nhắn dự báo thời tiết, không có người nhà nào nhắn tin hay gọi điện hỏi thăm tung tích của cô.

Hôm qua cô chạy vào đường quốc lộ suýt chết, cô sống hay chết đều không ai quan tâm sao?
Diêm Tô nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình mấy phút, khóe miệng hiện lên một nụ cười tự giễu, đến lúc này mà cô còn mong gia đình đó quan tâm đến mình? Sao cô có thể ngu ngốc như vậy!
Sau khi bấm dãy số quen thuộc, Diễm Tô đưa điện thoại lên gần tai
- Chu Uyển Đình , là tao_ Tô Tô đây!
- Khúc Diễm Tô! Rốt cuộc mấy ngày nay mày đi đâu? Còn không nói cho tao biết, điện thoại cũng không liên lạc được.

Một giọng nói vàng oanh cất lên, vang cả một căn phòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận