- Cô ơi, con đường này có giới hạn tốc độ là 40, tôi đã lái đến 39 rồi!
Tài xế taxi nhìn qua Lâm Dương đang đi song song thì bất giác rùng mình
- Người này là Lâm Dương đấy! Một trong bốn đại thiếu gia giàu nhất Đông Thành này! Tôi mà dám vượt qua cậu ấy không phải là tìm cái chết sao?
Lâm Dương bật cười khi nghe bác tài xế nói điều này, rồi dương ánh mắt tự đắc nhìn Diễm Tô.
Diễm Tô không thể nhịn được cái bản mặt vênh váo không sợ trời không sợ đất này của anh ta được nữa.
Dựa dẫm vào gia đình mình là lớn mà có thể vô luật pháp, coi luật lệ giao thông như rác mà lái xe theo ý anh ta muốn sao? Anh ta thực sự coi con đường như nhà của mình?
Đến ngã tư đèn giao thông, tất cả các xe từ từ dừng lại.
Trên xe hoặc bên vệ đường có một vài cô gái trẻ, nhìn thấy Lâm Dương cùng với chiếc xe thể thao màu sắc rực rỡ dừng ở làn đường , họ thốt lên một tiếng:
- Oa, người đàn ông lái xe thật đẹp trai!
- Có phải đó là Lâm Dương không? Đúng rồi! Anh ấy là Lâm Dương , một trong tứ đại thiếu gia của Đông Thành!
- Chà! Cuối cùng tôi cũng được tận mắt chứng kiến! Anh ấy đẹp hơn trên tạp chí rất nhiều!
...!
Khi nghe những lời khen ngợi của phụ nữ khác, Lâm Dương làm hành động là đưa ngón trỏ lên môi và hôn gió họ, nhân tiện nở một nụ cười siêu quyến rũ.
Những người phụ nữ trên xe buýt hét lên:
- Đẹp trai quá!
Diễm Tô nhìn anh ta một cách khinh thường nhất.
Cậy mình đẹp trai mà đi thả hoa đào khắp nơi? Đúng là tên suy đồi, lưu manh, cặn bã.
- Lâm Dương! Anh có thể ký tên cho em được không?
- Anh có thể cho em biết số điện thoại của anh được không?
- Lâm Dương! Em thích anh lâu rồi!
- Lâm Dương cho em thêm tài khoản WeChat của anh được không?
.....
Từ nhiều chiếc xe khác nhau, những người phụ nữ trong đó lần lượt chạy ra ngoài, không kể ô tô, xe máy lần lượt xúm quanh anh ta, một lúc sau, đường tắc nghẽn.
Đèn đỏ qua từ lâu, nhiều xe bấm còi hối thúc Lâm Dương nhưng anh ta vẫn thản nhiên chụp ảnh, kí tặng giống như một cuộc họp fan vậy
Cảnh sát giao thông đến quan sát nhìn thấy cảnh này đau đầu không biết làm sao! Lâm Dương con trai của tập đoàn giàu có_Bộ tư lệnh Cảnh sát giao thông! Mấy người cũng không thể làm gì được anh ta.
Lâm Dương bây giờ vẫn bình tĩnh không có chuyện gì xảy ra và trông anh ta như một ngôi sao lớn,
- Đừng chen lấn, từng người một đều có!
Nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy gió xuân của anh ta, Diễm Tô ước có một nồi axit tạt vào mặt anh ta!
- Bác tài, đèn xanh đã bật, chúng ta đi thôi!
Đây là cơ hội ngàn vàng của cô!
- Cái này… Tôi sẽ cố gắng hết sức…
Bác tài lái xe một hồi, thấy Lâm Dương không đuổi theo nữa , liền run rẩy hỏi:
- Cô ơi, cô là bạn gái của thiếu gia Lâm Dương sao?
- Làm sao có khả năng!
Diễm Tô phủ nhận một cách dứt khoát.
Nghĩ đến dáng vẻ kiêu hãnh vừa rồi của anh ta Diễm Tô rất muốn xé nát bản mặt đó.
- Không sao...?
Tài xế taxi dừng một chút mới buột miệng nói:
- Các người giống như là một đôi đang chiến tranh lạnh..
- Cái gì?
- Tuy rằng trên truyền hình không có nhiều tin tức cho lắm , nhưng chuyện vừa mới xảy ra này tôi cũng đoán ra được vài phần.
Ai trên đời khi còn trẻ mà chẳng có chút giận hờn, ghét nhau.
Tôi nghĩ cô đừng giận quá lâu, hãy có lòng độ lượng bởi vì anh ta đã làm chiếc xe trải đầy hoa hồng đó để muốn làm lành với cô..
Với lại hoa bây giờ cũng không rẻ ...!
"What the heo?" Diêm Tô suýt nữa nôn ra máu.
.
.
.
.
.
Vừa rồi đã xảy ra ùn tắc khoảng ba trăm mét ở ngã tư, một người trong đám đông hỏi:
- Lâm Dương anh định tặng xe hoa hồng này cho ai?
- Lâm Dương ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi tắn, hào hứng nói
- Nó dành cho ...
Trước khi buông tay để chính thức giới thiệu vị trí bên cạnh, anh chợt nhận ra chiếc taxi mà Diễm Tô đang đi đã biến mất không biết từ lúc nào! Chết tiệt, mới mấy phút anh không để ý liền rời đi! Sao cô ấy lại không chào một tiếng chứ;
Biết người đã đi, Lâm Dương ngừng lãng phí thời gian mà ném một nụ hôn
- Cảm ơn các em đã nhắc nhở, bây giờ phải về trước.
Tối nay anh sẽ gọi.
- Lâm Dương em sẽ đợi cuộc gọi của anh!
- Hãy nhớ lưu số của tôi, tôi là Tố Tố
- Còn tôi là Diễm Chi! Tôi là Dany!
- Tôi là Tuyết Băng....
Nhiều phụ nữ hét lên chào tạm biệt bóng lưng đã xa khuất.Cho đến khi anh rời đi, họ mới ngoái lại nhìn những “đối thủ” xung quanh đầy khiêu khích
- Nhìn gì vậy? Chưa thấy bạn gái sau này của Lâm Dương à?
- Cô đừng có mà ảo tưởng! Lâm Dương là của tôi!
Một người phụ nữ bóp chặt "quả núi" trước ngực mình kiêu hãnh và tự hào nói:
- Cô nên nhìn lại mình! Thay vì ở đây nói điêu thì nên tiết kiệm tiền đi chăm sóc cơ thể đi! Anh ấy chỉ thích những người đầy đặn như tôi!
- Hai túi nước muối thì có gì hay ho, Lâm Dương thích chính là cái này
Một người phụ nữ khác chỉ vào đầu mình và cho rằng đối phương không có đầu óc!
- Cô!
- Mấy người làm gì vậy, sao lại kẹt xe ở đây? Sao không phóng xe đi! Cô muốn vi phạm giao thông!
Một cảnh sát giao thông đến dọn đường, vài người phụ nữ nhìn nhau những ánh mắt hình viên đạn rồi cũng vào xe của mình.
Diễm Tô trả tiền rồi xuống xe, nhìn thoáng qua đã thấy biệt thự Thâm Quyến, không biết từ lúc nào có khắc hai chữ "Biệt thự Quyến Lâm", trong lòng mơ hồ có linh tính, sau đó mới cẩn thận nhìn các tòa nhà bên trong.
Từ khi nào, bức tường trắng bên ngoài đã biến thành một màu gạch đỏ khác!
Cô vừa định đi vào, bảo vệ lập tức ngăn cô lại
- Xin lỗi, cô tìm ai? Cô là người mới tới?
Diễm Tô, rút kinh nghiệm lần trước, lần này bình tĩnh hơn nhiều và ra dáng một tiểu thư đài các, thận trọng nói
- Chú Lý không còn ở đây nữa à? Khu này trước đây chú Lý luôn canh giữ.
- Tiểu thư , cô về rồi à?
Thấy cô đến, dì Phương đang cắt tỉa hoa cỏ vội vàng lau tay chạy tới,
- Cảm ơn trời nhờ phúc của ông chủ ,tiểu thư cuối cùng cô cũng đã trở lại!
- Dì Phương, sao dì lại ăn mặc như thế này?
Diêm Tô nhìn về phía người vừa chạy tới, dò hỏi:
- Dì đang cắt tỉa hoa và cây cảnh sao? Dì bảo người khác làm loại chuyện này là được .
Dì Phương là một quản gia được kính trọng trong gia đình, trước đây cũng rất được ông nội coi trọng, lúc này dì Phương mới thở dài thườn thượt
- Tiểu thư, cô không biết đấy thôi, tôi đã bị giáng chức rồi.
Tôi bây giờ là người phụ trách việc làm vườn.
- Chẳng phải công việc làm vườn luôn là trách nhiệm của chú Lý sao? Cắt tỉa cành là một công việc khó khăn, hơn nữa còn có ai dám hạ thấp địa vị của dì trong nhà này?
- Còn ai nữa?_ Dì Phương thở dài
Chú Lý đã đi rồi, tất cả các người già và những người làm ở đây lâu năm đều đã bị đuổi rồi và tôi đã rất vất vả để cầu xin ông chủ cho giữ chức vụ này ...!
"Làm sao có thể như vậy?"
Diễm Tô không ngờ bố mình thay đổi nhiều đến thế, thậm chí cả gia tộc của cô cũng đã thay đổi rất nhiều!.