Hợp Đồng Hôn Nhân Tổng Tài Nghiện Vợ


Dì Phương buồn bực một hồi, chợt hiểu ra điều gì đó
- Tiểu Đông ngươi mở cửa nhanh lên nào , đây là tiểu thư cả của chúng ta! Cô ấy mới từ nước ngoài trở về!
- Tiểu thư, tôi thật thất lễ!
Thân phận của Diễm Tô thật danh giá, nên bảo vệ cung kính cúi đầu, lập tức ấn công tắc, cánh cửa chạm khắc bằng vàng từ từ mở ra.

Dì Phương đi trước dẫn đường
- Tiểu thư, sao cô bây giờ mới về, thiếu gia Lục và cô hai đang....
Cách đó không xa có tiếng cười vang lên, mơ hồ có người nhắc nhở:
- "Nhìn camera đi! Anh phải ôm eo vợ thân mật hơn.

Khuôn mặt của người vợ nghiêng sang phải một chút.

."
Diêm Tô trong lòng có linh tính không tốt, khi lại gần, thì ra là Lục Khánh Luân và Khúc Diễm Nhi đang chụp ảnh cưới!
Lúc này Lục Khánh Luân đang mặc một bộ đồ vest màu nâu, một tay ôm eo Khúc Diễm Nhi , trìu mến nhìn cô ta.

Diễm Nhi đang mặc trên mình một chiếc váy cưới màu trắng, e thẹn nép vào vòng tay anh, ngôi biệt thự màu đỏ gạch biến thành điểm tô họa cho hai con người này.

Lá cây đung đưa, đẹp như một bức tranh vẽ ...!
- Được rồi! Tư thế này đẹp quá!

Nhiếp ảnh gia chụp vài tấm hình,nói
- Xong rồi, buổi chụp hôm nay kết thúc tại đây ...
- Chị Diễm Tô! Chị đã về?
Khúc Diễm Nhi nâng tầm mắt lên, ánh mắt rơi vào Diễm Tô cách đó không xa, có thể thấy cô xuất hiện ở đây nhất thời làm cô ta có chút sững sờ.
Khúc Diễm Nhi vội vàng kéo váy cưới chạy tới chỗ cô
- Hôm qua chị đột nhiên chạy ra ngoài, chúng ta đều lo lắng muốn chết! Chị có sao không? Hôm qua mưa to như vậy, chị có bị cảm không? Có cần em gọi bác sĩ không?
- Tôi đến đây có việc! Có điều, cô cất bộ dáng giả tạo đó đi.

Ở đây không có trả tiền cho cô biểu diễn người tốt!
Diễm Tô lạnh lùng lướt qua bọn họ, đi về phía nhà.

- Chị ...
Khúc Diễm Nhi muốn đuổi theo cô nhưng cánh tay của cô đã bị Lục Khánh Luân giữ chặt, lắc đầu và ra hiệu cho cô ta đừng làm phiền cô.

Khúc Diễm Nhi cười nhẹ và hiền lành nói
- Không có vấn đề gì! Chị Diễm Tô vẫn luôn là chị gái em.

Sự việc này là do chúng ta đã sai trước.

Chúng ta nợ cô ấy một lời xin lỗi! Đừng lo, chị em không phải là người vô lý.

Anh nên tập trung vào việc chọn ảnh với nhiếp ảnh gia trước và để phần còn lại cho em giải quyết!
- Nhi Nhi....
Ánh mắt của Lục Khánh Luân lo lắng nhìn Diễm Nhi, hắn biết rõ nhất tính tình của Diễm Tô.

Khúc Diễm Nhi mỉm cười ra hiệu
-Đừng lo lắng, không sao đâu!
Dáng vẻ ngọt ngào và âu yếm của hai người họ làm Diễm Tô đau mắt, cô muốn dừng lại sau đó cào rách mặt hai con người giả nhân giả nghĩa đó ra nhưng hiện tại, cô cảm thấy như vậy là không cần thiết!
Diễm Tô bước lên lầu và đẩy cửa phòng cô.

Sự thay đổi trước mặt khiến cô ngạc nhiên - phòng thay đồ?
Làm thế nào phòng của cô ấy có thể trở thành một phòng thay đồ?
- Chị ơi, đừng đi nhanh như vậy! Chờ em với!
Khúc Diễm Nhi chạy lên cầu thang thở hổn hển sau lưng.

Diễm Tô bước vào phòng, nhìn thấy đống giẻ rách trên sàn rất quen thuộc, cô ngồi xổm xuống nhặt một mảnh nhỏ, Diễm Tô không thể tin được rằng đó là chiếc váy yêu thích nhất của mẹ cô lúc còn sống!
Chuyện gì đã xảy ra!

Quần áo của mẹ không phải được xếp ngay ngắn trong kho, sao bây giờ lại bị cắt ra rồi vứt vào đây?
Nhìn kỹ lại, không chỉ quần áo, mà cả lược, hộp đựng đồ trang sức mà mẹ cô sử dụng khi còn sống ...!tất cả đều bị vứt ở đây một cách lộn xộn!
Nhặt chiếc khung ảnh dưới nền nhà vỡ nát không biết từ bao giờ, bức chân dung của mẹ bị trầy xước, gương mặt xinh đẹp của mẹ cô!
Ai đã làm điều đó!
Chuyện gì đã xảy ra trong ba năm qua! Làm thế nào mà cô có thể bị đối xử như thế này trong tư cách của một chủ nhân nơi đây?
- Chị ơi, chị làm gì nhanh vậy...
Diễm Nhi cuối cùng cũng đuổi kịp, nhìn thấy Diễm Tô đang ngẩn người nhìn bức ảnh, trong mắt lóe lên một tia tự mãn
- Ba nói phòng của chị có phong thủy tốt nhất nên để đồ của dì ở đây.

Đặt những di vật quan trọng của dì ở đây là tốt nhất ...!Em tin rằng chị sẽ không thấy phiền chứ?
- Chà , vậy em có nên giải thích nó không?
Diễm Tô cầm lấy bức chân dung trên tay.

- Cái này ...
Khúc Diễm Nhi giả vờ như không biết,
- Có thể là người làm vụng về làm nó vô tình bị vỡ khi di chuyển ...
-Tại sao lại có vết mực trên đó?
- Vết mực?
Khúc Diễm Nhi nghi ngờ hỏi:
- Không phải là dấu dao sao?
- Đúng! Là dấu dao!
Diễm Tô từng bước đi về phía cô
- Có vẻ như em đã biết trước trên đó có gì?
Cô muốn thử cô ta.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Xem ra chuyện này có liên quan đến Khúc Diễm Nhi.

Cô ta hiểu ra rằng mình đã bị lừa, vội vàng giải thích:
- Chị à, chị hiểu lầm em rồi.

Chị giơ bức chân dung trên tay lên khi yêu cầu em giải thích, cho nên em mới nhìn thấy nó ...
- Khung ảnh vừa rồi hướng về phía chị.

Sao em biết mặt trước của nó là gì? Cô còn muốn ngụy biện sao?!
Khúc Diễm Nhi lùi lại, sợ hãi nói
- Cũng có thể là một số người hầu có thù oán với dì, nên trong lúc chúng em không để ý, đã lén dùng dao làm những hành động vô lễ với dì.

...!Chị à, chị phải tin em! Chuyện này không liên quan gì đến em! Em sao có thể làm chuyện như vậy với dì của mình!
- Không ai dám làm nếu không có lệnh của cấp trên là mẹ em và em đây.

Chuyện này không thể là họ làm được!
Diễm Tô rất tức giận, từng bước đi về phía cô ta
- Là cô! Cô làm loạn phòng của tôi lúc tôi không có ở nhà, còn phá hủy hết di vật của mẹ tôi ở đây! Phải không!?
Khúc Diễm Nhi sắc mặt thay đổi, cô ta vội vàng nói:.
- Chị ơi, sao chị có thể nói như vậy với em! Em cũng rất ngạc nhiên khi chân dung của dì lại thành ra thế này! Nhưng dì luôn là người lương thiện và em tin rằng dì trên trời sẽ trách mấy chuyện cỏn con này..
Khúc Diễm Nhi còn chưa nói hết lời, cô đã đi đến giáng một cái tát xuống mặt của Khúc Diễm Nhi
- Cái tát này là để cho cô biết thế nào sự là tôn trọng đối với người đã mất!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận