- Chị?
Khúc Diễm Nhi lấy tay che má phải của cô ta, không thể tin được Diễm Tô lại đánh cô!
- Cô chính là người dùng con dao này rạch vào mặt mẹ tôi có đúng không?
Diễm Tô không biết từ đâu lấy ra một con dao, đặt hờ lên má của Diễm Nhi.
Khúc Diễm Nhi sợ hãi, hai mắt dán chặt vào con dao
- Chị ơi, chị muốn làm gì...!đừng lỗ mảng..!
- Cho cô nếm mùi vị bị dao rạch vào mặt sẽ như thế nào!
Con dao của Diễm Tô sắp rơi xuống má của cô ta thì đột nhiên có người bước vào
- Mày đang làm cái trò gì vậy?
Giang Thanh Nhã đang uống một tách trà thơm, được người hầu tao nhã nâng đỡ
- Cô nghĩ mình là ai mà ngang nhiên quấy rầy thưởng thức hương vị trà tao nhã của tôi! Diễm Tô , ba của cô đang ở trong phòng.
Bây giờ là giờ nghỉ trưa, cô muốn cậy quyền mà phá phách ở đây sao?
- Mẹ, mẹ đến rồi à?
Khúc Diễm Nhi như bắt được phao cứu mạng, chạy đến bên Giang Thanh Nhã sụt sùi nói:
- Chị thật sự đã hiểu lầm con! Mẹ giúp con giải thích với mẹ, con thật sự không bất kính với dì.
Con không biết khung ảnh bị nứt như thế nào và cũng không biết tại sao lại có vết dao! Mẹ ơi, mẹ phải giúp con giải thích rõ ràng cho chị gái, nếu chị ấy chịu tin, con sẽ không trách chị vì cái tát này nữa!
- Cô ta đánh con?
Giang Thanh Nhã liếc nhìn khuôn mặt con gái, nhìn kĩ là thấy trên đó có một vết đỏ lòng bàn tay, có thể thấy Diễm Tô đã dùng hết sức có thể thì gò má phải mới sưng lên thế này!
- Mẹ, đừng trách chị gái của con.
Từ nhỏ chị gái đã mất mẹ, không thể có sự chăm sóc dạy dỗ hoàn hảo của người mẹ! Chị ấy không tài nào đánh con, huống chi là dùng dao dọa con!
- Cái gì? Cô ta dám dùng dao uy hiếp con!
Giang Thanh Nhã tức giận, ánh mắt rơi vào trên tay Diễm Tô đang cầm một con dao!
- Hừ, đồ yêu nghiệt ác độc, cô còn dám tới nhà tôi giết người?
Giang Thanh Nhã đi tới bước nhanh đi về phía Diễm Tô chửi xối xả vào mặt cô.
- Mẹ, đừng trách chị gái, chị ấy không cố ý! Mẹ đừng nói chị như vậy! Chị gái thật sự không có ý muốn tấn công con!
Khúc Diễm Nhi đuổi theo cầm lấy tay Giang Thanh Nhã van xin.
Diễm Tô sắp bị "hoa sen trắng" này làm cho muốn nôn.
Trên đời này làm sao có ai có thể diễn giỏi như cô ta? Khúc Diễm Nhi xứng đáng nhận giải Oscar vàng của thế giới!
- Xem ra hôm nay tao không dạy dỗ mày thì mày vẫn ngang bướng, cứng đầu phải không?
Nói xong bất ngờ Giang Thanh Nhã đổ trà thơm đang nóng lên người Diễm Tô.
Nhưng không ngờ rằng Diễm Tô nhanh chóng cầm tay bà tạt ngược trà hoa vào mặt Giang Thanh Nhã khiến bà ta chưa kịp phản ứng mà hoảng sợ một phen!
Tốc độ quá nhanh khiến tất cả mọi người đều sững sờ ...
- A ...!mắt của tôi ...!
Giang Thanh Nhã buông tay, chén trà rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Bà ta không ngờ rằng tách trà nóng này sẽ tạt ngược vào mặt bà ta!
- Mẹ, mẹ không sao chứ?
Khúc Diễm Nhi chạy đến vội vàng đỡ Giang Thanh Nhã, tỏ vẻ mặt đau khổ nhìn Diễm Tô
- Chị ơi, cho dù chị có ghét mẹ thế nào, dù mẹ hay phàn nàn với chị nhưng mẹ vẫn là phụ nữ.
Chị hãy xin lỗi mẹ đi! Dù gì bà ấy là mẹ của chúng ta! Là vợ của Bố, bà chủ của ngôi nhà này.
Trà nóng như vậy mà chị cứ đổ lên mặt mẹ là không thể chấp nhận được, nếu mặt mẹ bị biến dạng thì phải làm sao!
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Cách đó không xa truyền đến một giọng nói, bước chân ngày càng gần, Lục Khánh Luân sắp đi đến , người giúp việc phía sau nháy mắt với Khúc Diễm Nhi
Khúc Diễm Nhi liếc nhìn cô hầu gái một cách hài lòng như thể khẳng định hành động của cô ấy! Cô hầu gái cụp mắt vui vẻ, cô biết rằng mình sẽ sớm nhận được phần thưởng của Khúc Diễm Nhi.
Đột nhiên, Diễm Tô nhận ra rằng Khúc Diễm Nhi đã nói những lời cuối cùng này là hướng tới Lục Khánh Luân chứ không phải cô! Cô ta đã nhìn thấy Lục Khánh Luân đến gần đây từ lâu, vì vậy cô ta cố ý tăng âm lượng để khiến mọi người nghĩ rằng Diễm Tô là một người phụ nữ xấu xa!
- Có chuyện gì vậy?
Lục Khánh Luân đến bên cạnh Giang Thanh Nhã
- Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy? Mặt mẹ sao lại đỏ như vậy?
- Đồ nghiệt chủng độc ác này!
Giang Thanh Nhã tức giận chỉ tay về phía Diễm Tô
- Mày dám đổ trà nhiệt* lên mặt tao Nếu thiếu một chút nữa là mặt mũi của tao đã bị hủy hoại, đến lúc đó tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày!
Bà ta tức giận bỏ đi, người giúp việc vội vàng đi theo phía sau
- Thưa bà, tôi sẽ lấy cho bà một ít thuốc!
Lục Khánh Luân quay đầu nhìn lại Diễm Tô tràn đầy thất vọng
- Tôi thật không ngờ cô là người như vậy! Cô còn có thể đối với cha mẹ của chính mình tàn nhẫn như vậy! Diễm Tô, tôi thật sự đã nhìn lầm cô
Diễm Tô cảm thấy nhức nhối trong lòng!
Ai tàn nhẫn và độc ác! Ai đã làm sai trước ?
- Chuyện này không liên quan gì đến chị gái em!
Khúc Diễm Nhi vội vàng nhận trách nhiệm
- Em lỡ tay làm đổ cốc trà nóng lên người mẹ.
Còn về phần mặt em...
Cô ta cố ý vươn tay che má phải của mình
- Là tự em làm, Em sơ ý bị ngã! Không liên quan gì đến chị gái cả!
- Mặt em bị sao vậy?
Lục Khánh Luân nge nói thế muốn gỡ tay cô ta ra, nhưng Khúc Diễm Nhi quay mặt từ chối bằng mọi cách.
Lục Khánh Luân nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc và buộc cô ta phải bỏ tay ra.
Nhìn chiếc má sưng phồng lên, anh ta không thể tin vào mắt mình mà gằn giọng
- Ai đánh em?!!
- Em đã nói là em sơ ý bị ngã!
Khúc Diễm Nhi vội vàng che dấu vết tát trên mặt cô ta, mặt dày nói
- Không phải chị gái làm đâu! Chị gái em rất yêu thương em thì hà cớ gì chị ấy lại muốn đánh em cơ chứ !!
Lục Khánh Luân nghiến răng nhìn Diễm Tô, những cơn tức giận trào ra khỏi lồng ngực
- Tôi nghe người hầu nói, cho dù bị thương, thì cô ấy vẫn không ngừng bênh vực chị gái tốt của mình! Còn cô, cô xem đã làm gì cô ấy?
Nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Lục Khánh Luân , Diễm Tô cảm thấy mình không cần giải thích.
Tất cả những điều tốt đẹp đã được Khúc Diễm Nhi nói, cô còn có thể nói gì nữa?
- Tại sao lòng cô lại độc ác như vậy, ngay cả em gái cô cũng ra tay tàn nhẫn như thế?
Lục Khánh Luân từng bước đến gần cô, vẻ chán ghét trong mắt không chút che giấu
- Cô thật sự khiến tôi thất vọng!
Trái tim Diễm Tô đột nhiên run lên.
Con dao trên tay cô lắc lư và rơi xuống đất.
Anh ta không tin cô sao?
Cho dù bọn họ yêu nhau tám năm, anh ta còn không biết cô đang bị đổ oan?
Làm sao anh ta có thể tin được những lời một chiều của Khúc Diễm Nhi?
Làm thế nào anh ta có thể hét vào mặt cô chỉ với một vài lời nói của người khác?
Diễm Nhi thấy con dao rơi xuống đất, và một tia sáng thâm độc lóe lên trong mắt cô ta
"Diễm Tô cô càng quan tâm đến người đàn ông này thì tôi càng muốn anh ấy chán ghét cô!"