- Hôm nay tôi đến đây để nói với các người rằng tất cả chúng ta đều có quyền cạnh tranh công bằng trong công ty.
Tôi sẽ không từ bỏ vốn chủ sở hữu của tập đoàn Quyến Lâm và tôi sẽ không đứng nhìn nó rơi vào tay người ngoài! Nếu các người không tuân theo các quy tắc trong bản di chúc tôi sẽ không bao giờ để yên
Diễm Tô nói một cách đầy quyết tâm.
Điều mà cô không ngờ là Giang Thanh Nhã lại là người đầu tiên nhảy ra phản đối
- Ngu xuẩn! Mày như thế mà còn mơ tưởng tới cổ phần và tài sản của tập đoàn? Mày chỉ là một đứa vắt mũi chưa sạch một đứa không có kinh nghiệm và không có thực lực nếu tập đoàn rơi vào tay người như mày thì không biết công ty sẽ bị phá sản khi nào!
- Thế còn bà?!
Diễm Tô nói thẳng thừng
- Chỉ là một kẻ ăn bám, không danh không phận trong Khúc gia thì bà có tư cách gì ở đây nói tôi? Nếu xét về máu mủ trong dòng họ Khúc thì bà chả là cái thá gì cả huống chi làlàm chủ tịch hội đồng!
Giang Thanh Nhã tức giận đến phát run, nghiến răng nói
- Cho dù trao không có bản lĩnh,thì con rể tao cũng làm cánh tay phải của tao! Còn mày! Mày chẳng có gì cả, chẳng có thế lực, chẳng có tiền chẳng có người chống lưng mà muốn làm chủ của một công ty? Thật nực cười!
Diễm Tô đau lòng!
Chỉ vì không có gì Lục Khánh Luân mới đối xử với cô như vậy?
Chỉ vì cô chẳng có quyền chẳng có thế nên bọn họ cùng nhau bắt nạt cô?
- Tập đoàn Thâm Quyến là công sức của ông nội, không ai trong số các người có thể sở hữu nó!
Diễm Tô ngước mắt lạnh lùng nói:
- Bố, nếu con đoán đúng, bố muốn dùng vốn chủ sở hữu của tập đoàn Thâm Quyến là có mục đích khác?
Khúc Dục Đông sắc mặt thay đổi,
- Con đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy?
- Ông muốn đợi cho đến khi phương pháp của QY13 được thực hiện, và giá trị của tập đoàn đã tăng gấp đôi, rồi bán cổ phần với giá tốt hơn?
Khúc Dục Đông suýt chút nữa không đứng vững, ngã ngửa ra sau, nếu như Giang Thanh Nhã không kịp thời giúp đỡ, ông ta đã ngã xuống!
Nhìn con gái với vẻ hoài nghi, Khúc Dục Đông ngạc nhiên về những thay đổi của cô!
Ông đã quá lâu không để ý đến sự trưởng thành của cô, để cô trở nên thông minh đến mức ông cũng không nhận ra!
Cô đã đoán ra động cơ đằng sau toàn bộ sự việc một cách nhanh chóng như vậy! Ông cố tình giấu kín bí mật suốt ba năm, nhưng cô đã đoán chưa đầy một ngày!
- Nếu ông muốn bán đi công sức của ông nội, tôi sẽ không bao giờ để ông được toại nguyện!
- Làm sao có thể! Tại sao bố lại bán tập đoàn?
Khúc Dục Đông cười mất tự nhiên,
- Tô Tô, chỉ cần con từ bỏ quyền thừa kế bố có thể cho con một ngôi nhà, một chiếc xe hơi và rất nhiều tiền mặt.
Con có thể sống bất kỳ cuộc sống nào mà con muốn và tránh xa những mưu mô trong lĩnh vực kinh doanh.
Điều đó thật tuyệt phải không?
- Haha..
Tuyệt sao?
Diễm Tô cười khổ lắc đầu
- Ngôi nhà này từng là nơi tôi muốn sống nhất nhưng bây giờ đã bị chính tay ông hủy hoại! Nếu như ông vẫn cố chấp ý kiến của mình, thì chúng ta chỉ có thể nhìn nhau tại tòa!
- Hahaha...!Vậy bây giờ mày muốn kiện chúng tao sao?
Giang Thanh Nhã không những không sợ hãi, không ngờ còn cười ra tiếng.
Không biết tại sao, Diêm Tô càng nhìn nụ cười của bà ta trong lòng càng thấy bất an.
Bà ta không sợ sao?
Giang Thanh Nhã tự tin, sang trọng cười nói:
- Đúng là nuôi ong tay áo! Dục Đông, đứa con gái mà ông đã nuôi nấng nhiều năm như vậy bây giờ nó nói muốn kiện chúng ta? Thật sự là trở thành trò cười cho thiên hạ!
Giang Thanh Nhã uyển chuyển bước tới trước mặt Diễm Tô.
Bà ta cười nham hiểm
-Nếu mày muốn kiện chúng tao thì nhất định phải có chứng cứ.
Diễm Tô bình tĩnh nói
- Di chúc của ông nội là bằng chứng tốt nhất!
- Thật không?
Giang Thanh Nhã nhếch lên một nụ cười xảo trá
- Di chúc bây giờ ở đâu? Mày lấy ra xem!
Diêm Tô nhướng mắt, thản nhiên nói,
- Tôi trước khi rời đi đã giao cho bố tôi....
- Tao không biết mày đang nói tới cái gì!
Diễm Tô nhìn mặt ông ta không khỏi bất ngờ, Khúc Dục Đông phủ nhận
- Tô Tô , không phải sau cú va chạm trên máy bay nên đầu óc có vấn đề chứ? Không cần đi bệnh viện xem sao? Nhìn xem? Sao cả ngày đều nói nhảm vậy? Coi như là chính mình thay đổi rồi.
Diễm Tô giật mình, không ngờ người bố hiền lành của mình lại hóa ra như thế này trước lợi ích.
Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn Khúc Dục Đông
- Ông còn muốn che giấu đến bao giờ? Khi tôi rời đi, luật sư Trần_người đã soạn thảo di chúc cho ông nội vào thời điểm đó là nhân chứng tốt nhất! Ông còn gì để ngụy biện?
- Thật sao?
Giang Thanh Nhã cười gian xảo
- Luật sư Trần sao? Hơn nữa, cô có chắc là luật sư Trần đứng về phía cô không?
Diễm Tô giật mình kinh ngạc.
Đúng vậy, sau ba năm ra nước ngoài, tất cả người làm ở đây đều bị đuổi đi hết.
Ai dám chắc rằng luật sư Trần đã bị bọn họ thu mua? Bọn họ đã tính kế từ lâu và lên kế hoạch hoàn hảo thì làm sao có thể để cho cô tìm ra điểm yếu được ?
- Tôi sẽ báo cảnh sát! Tôi không tin cảnh sát sẽ để yên vụ này!
Diêm Tô dứt khoát nói
- Báo cảnh sát? Vậy thì mày phải có chứng cứ để thuyết phục cảnh sát tin mày!
Giang Thanh Nhã cười haha.
Khi cười đủ rồi bà ta nói:
- Chỉ cần cảnh sát không tìm được di chúc, chuyện này sẽ bị quên đi! Dù mày có đi kiện chúng tao cũng vô dụng!
Diễm Tô bây giờ đang rất sốc .Bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ từ lâu, chỉ chờ cô bước vào! Trách cô quá ngây thơ, không phát hiện ra bản mặt thật của họ!
- Tao khuyên mày, rượu mời không muốn mà muốn uống rượu phạt.
Trước khi tao đổi ý, mày nên nghe lời bố mày.
Thu dọn đồ đạc rồi ngoan ngoãn rời khỏi căn nhà này!
Diễm Tô nắm chặt tay đến bật máu vì tức giận!
- Tao quên nói với mày rằng tập đoàn này bây giờ toàn là người của chúng tao.
Muốn lấy lại nó thật không hề đơn giản
Giang Thanh Nhã như nhìn ra được suy nghĩ của cô, tiếp tục nói
- Đừng tưởng rằng mày đang ngồi vào vị trí Tổng giám đốc thì mọi người sẽ đứng về phía mày! Không có tiền không có quyền chỉ với lời nói suông của mày, người khác sẽ nghĩ rằng đầu óc mày đã bị chấn động sau vụ máy bay.
Những người đó không phải là học sinh tiểu học, bọn họ biết ai có lợi thế hơn trong cuộc tranh chấp này!_
Nhìn vẻ mặt không biết xấu hổ của Giang Thanh Nhã, Diễm Tô nóng lòng muốn xé xác bà ta thành từng mảnh!
- Cái gì? Tức giận sao? Nhưng mày có thể làm gì với chúng tao?
Giang Thanh Nhã cười ngạo nghễ, tiếng cười sắc bén cắt ngang không khí khiến người ta chán ghét.
Diêm Tô cố hết sức nén giận, tức giận nói:
- Ai nói tôi không thể làm gì?
Giang Thanh Nhã sửng sốt, nhưng sau đó nhanh chóng cười khinh thường
- Đừng quên, mày còn chưa đáp ứng hai điều kiện thừa kế.
Ngay cả khi mày đã sáng tạo và nghiên cứu ra cách chế biến QY13 thì bây giờ Diễm Nhi đã kết hôn với Lục Khánh Luân.
Mày sẽ đi đâu để tìm một người để kết hôn và có con? Thời gian không chờ đợi một ai!
- Bà nghĩ tôi không có lựa chọn nào khác ngoại trừ Lục Khánh Luân ? !
Diêm Tô lớn tiếng nói.
Vẻ mặt của Khúc Dục Đông thay đổi rõ rệt khi nghe thấy lời này
- Tô Tô, con muốn làm gì? Chẳng lẽ lại tùy chọn một người đàn ông xa lạ ngoài đường để kết hôn sao? Đừng có mà làm mất mặt nhà họ Khúc.
Nếu con không coi trọng hôn nhân của mình thì ông nội trên trời sẽ không nhìn mặt con!
Gì đây? Người này vẫn là bố của mình sao?
Người đàn ông trước mặt xa lạ đến mức cô còn không biết ông ta!
- Tao sẽ chờ xem mày sẽ kiếm đâu ra một người đàn ông tốt hơn Lục Khánh Luân để kết hôn!
Giang Thanh Nhã dùng ánh mắt khiêu khích cô.
" Cứ đợi đấy!" Cô nhất định sẽ lấy lại tất cả và làm cho bọn họ không thể nhìn mặt người khác được nữa.