Quay người rời đi, Diễm Tô sẽ không bao giờ quay lại cái nơi bẩn thỉu này thêm một lần nữa.
Không ngờ, Khúc Diễm Nhi đột nhiên tiến lên nắm lấy cánh tay của cô, cầu xin nói:
- Chị, đừng đi! Ba mẹ chỉ là đang tức giận, chị xin lỗi sẽ không sao đâu !!
"Lại đang chiếu bộ phim truyền hình nào vậy?"
Diễm Tô thật sự không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, mấy người ở đây làm cô phát ngán!
- Trong khi ba mẹ chưa thay đổi ý định chị hãy thừa nhận mình sai.
Nhà và xe vẫn là của chị .Ba nói sẽ cho chị rất nhiều tiền mặt, chỉ cần chị từ bỏ quyền thừa kế ...
- Không đời nào! Diễm Tô hất tay cô ta ra và không muốn nói nhiều với cô ta nữa.
Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của mọi người, Khúc Diễm Nhi đã phóng đại làm tư thế như bị ném đi, và rơi vào đống thủy tinh kèm theo một tiếng "a".
Cái đống thủy tinh vụn này là dấu vết vừa nãy tách trà của Giang Thanh Nhã bị vỡ và cái bình cô đập bễ , người hầu còn chưa kịp dọn dẹp.
Cánh tay của Diễm Nhi bị trầy xước và chảy máu , lông mày nhíu lại vì đau và nước mắt rơi lả chả.
- Nhi Nhi, em không sao chứ?
Lục Khánh Luân thấy vị hôn thê của mình ngã xuống đất, vội vàng chạy tới đỡ cô ta, tức giận trừng mắt lên nhìn cô
- Diễm Tô! Cô đủ rồi!
- Tôi hoàn toàn không đẩy cô ta!
Với sức lực vừa rồi của cô , muốn Khúc Diễm Nhi ngã xuống đống thủy tinh là không thể!
Khúc Diễm Nhi nói trong nước mắt
- Chị ơi, dù chị có nói hay làm gì đi nữa thì kiếp này em vẫn luôn là em gái của chị....
"..."
Cơn buồn nôn ập đến, Diễm Tô chỉ cảm thấy bụng cồn cào mà muốn ói.
- Khúc Diễm Nhi nếu cô muốn diễn thì hãy làm tốt hơn.
Nếu tôi muốn đẩy ngã cô thì tôi đã đẩy cô vào nơi có nhiều mảnh vỡ hơn chứ không phải nhẹ nhàng như thế! Ngoài ra, dù muốn giở trò để lấy lòng thông cảm, cũng đừng chọn nơi có ít thủy tinh! Không có chuyên nghiệp chút nào!
Nghe xong lời của Diễm Tô, tất cả mọi người đều nhận ra ẩn tìn, nhìn về phía Khúc Diễm Nhi
Đặc biệt là Lục Khánh Luân nhìn người trong tay mình, không thể tin được là Khúc Diễm Nhi cố ý ngã xuống.
Cô ấy không phải là người nhiều mưu mô như vậy!
Nhưng sự thật đang ở trước mắt ...!anh phải tin tưởng ...
- Cô cứ ở đây mà diễn kịch, bây giờ có rất nhiều khán giả, tôi không có hứng thú để xem! Tạm biệt!
Diễm Tô bước xuống cầu thang, không muốn lãng phí thời gian với mấy người rãnh rỗi.
Nhìn thấy cô rời đi, Khúc Diễm Nhi đột nhiên thoát ra khỏi vòng tay của Lục Khánh Luân, chạy về phía Diễm Tô ,không ngừng hét lên:
- Chị ơi, đừng bỏ đi! Căn nhà này không thể sống thiếu chị!
Diễm Tô nghe cô ta nói mà không khỏi khinh thường lướt qua.
Cô ta sao cứ bám cô dai như đỉa vậy? Cô mắc nợ cô ta sao?
- Aaaaaa....
Sau tiếng hét, Khúc Diễm Nhi đã lăn xuống cầu thang.
Trước khi Diễm Tô đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Khúc Diễm Nhi đã lăn xuống lầu, cầu cứu
- Luân...cứu...em...
- Nhi nhi! Nhi Nhi em không sao chứ?
Lục Khánh Luân vội vàng đẩy Diễm Tô ra giữa cầu thang, và chạy theo đỡ Khúc Diễm Nhi lên.
Điều mà Diễm Tô không ngờ tới là giữa hai chân Khúc Diễm Nhi có một mảng đỏ tươi, dần dần vết máu càng ngày càng lan rộng ...
Giọng của mấy người hầu văng vẳng bên tai cô
- Là máu! Sảy thai .....!Cô chủ đang mang thai! Gọi người chuẩn bị xe đễn bệnh viện!
Lục Khánh Luân nhìn thấy nhiều máu ra không khỏi bàng hoàng.
Đứa nhỏ...! con của anh và Diễm Nhi......
- Chị, chị thật độc ác ...
Khúc Diễm Nhi đặt một tay lên bụng , yếu ớt tố cáo cô, còn không quên rơi vài giọt nước mắt.
- Dù sao đứa bé cũng là máu thịt của tôi và Diễm Nhi cô làm sao có thể độc ác mà làm những chuyện trái lương tâm đến thế…
Ánh mắt của Lục Khánh Luân nhìn chằm chằm vào Diễm Tô một cách mãnh liệt, ánh mắt tức giận của Khúc Dục Đông và Giang Thanh Nhã cũng hướng về phía cô.
Diễm Tô sững sờ vài giây.
Sau khi có phản ứng mới nhận ra rằng Khúc Diễm Nhi đã đổ cho cô một bình nước đen*.
- Đồ sát nhân! Tao sẽ giết chết mày!
Giang Thanh Nhã tức giận đến mức xông vào đánh với Diễm Tô.
- Đủ rồi! Quan trọng là phải cứu người!
Khúc Dục Đông vội vàng kéo bà ta
- Đến bệnh viện trước , tốt nhất đừng chậm trễ
Lục Khánh Luân ôm lấy Khúc Diễm Nhi , ánh mắt sắc bén, cảnh cáo
- Nếu cô ấy và đứa bé có mệnh hệ gì tôi nhất định sẽ lấy cô đền mạng
- Tao cũng thế!
Giang Thanh Nhã đẩy mạnh Diễm Tô, vội vàng theo bước chân của Lục Khánh Luân.
Diễm Tô loạng choạng đứng dậy trước khi nhận ra chuyện gì đã xảy ra, và nhớ lại ánh mắt cuối cùng của Khúc Diễm Nhi trước khi bị bế đi.
Cô ta cười với cô! Diễm Tô cuối cùng hiểu rằng Khúc Diễm Nhi đang cố gắng che giấu những âm mưu vừa bị vạch trần, vì vậy cô ta không ngần ngại lợi dụng đứa con của mình diễn cảnh để chứng minh mình là nạn nhân ...
Cô ta thật không biết xấu hổ mà, ngay cả con, cô ta cũng không tha!
Thật tàn nhẫn!
…………
Ở bên kia.
- Thiếu gia, đây là thông tin mà ngài muốn.
Vệ Khanh đưa một tập tài liệu màu đen.
Âu Thần lật giở vài trang, khóe miệng hiện lên nụ cười giễu cợt
- Tổng giám đốc tập đoàn Quyến Lâm!
Tên cặn bã được người phụ nữ khen ngợi kia chỉ là quản lý của một tập đoàn nhỏ?
Quăng tập tài liệu lên bàn, Âu Thần còn không thèm đọc, không thèm quan tâm đến một kẻ nhỏ nhặt như vậy! Sự vượt trội bẩm sinh đã giúp hắn chiến thắng gấp trăm ngàn lần.
Vì anh ta là người phụ nữ kia đặc biệt quan tâm nên hắn mới miễn cưỡng xem lai lịch của anh ta!
- Cô ấy tỉnh rồi à?
Âu Thần âm trầm hỏi.
- Vừa rồi tôi gọi điện, từ nhà đến nói cô Tô sáng sớm đã đi ra ngoài.
Hình như có chuyện gấp, lúc đi còn vội vàng, còn chưa ăn sáng.
Không ăn sao?
Với cơ thể yếu ớt và những vết thương chưa lành như vậy, tại sao người phụ nữ này không coi trọng sức khỏe của mình?
- Chủ nhân, ngài đi đâu vậy?
Nhìn thấy Âu Thần thu dọn đồ đi ra ngoài, Vệ Khanh vội vàng đi theo
- Một tiếng sau sẽ có một cuộc họp.
- Hủy bỏ!
............
Diễm Tô bước ra khỏi cửa biệt thự, chuẩn bị rời đi.
Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng cô
- Tiểu thư ơi, chờ đã!
Dì Phương thở hổn hển đi tới lấy trong túi ra một thứ
- Có thứ mà cô quên lấy.
- Cái gì vậy?
Diễm Tô nghi ngờ nắm lấy tay dì Phương rồi mở ra.
Thoạt nhìn, cô vô cùng ngạc nhiên khi biết rằng đó là một cuốn album từ khi cô còn nhỏ!
Những tấm ảnh của bà, ông và mẹ từ bé đến lớn đều nằm trong đó!
Thực ra vẫn còn đó!
Cô ấy nghĩ rằng nó đã bị phá hỏng bởi Khúc Diễm Nhi.
- Tiểu thư, mau cất đi!
Dì Phương nhìn xung quanh, sợ bị người ta nhìn thấy, ôn tồn
- Chỉ trách tôi vô dụng , tôi chỉ có thể bảo vệ cái này.
Khi Giang Thanh Nhã và Khúc Diễm Nhi phá hủy mọi thứ.
Dì Phương can đảm giấu kỹ cuốn album này, nhớ lại cảnh tượng ban đầu, dì Phương vẫn còn cảm thấy sợ hãi
- Bọn họ như kẻ điên dại.
Bọn họ phá hủy tất những thứ liên quan đến lão phu nhân, thậm chí là chân dung phu nhân.
Tôi cũng đã bị.......