" ...!"
Diễm Tô quên mất rằng không chỉ ở đây mà toàn bộ khu mua sắm là của hắn ta! Ngay cả mảnh đất dưới chân cô cũng thuộc sở hữu của Tổng tài Âu Thần cao cao tại thượng!
Vệ Khanh lấy thẻ ra quẹt một cái, cả đống hóa đơn đổ ra như nước chảy, nhìn những đơn hàng dài dằng dặc trên sàn, Diễm Tô đau lòng, đây là thương hiệu cao cấp quốc tế nổi tiếng Thiên đường ? ! Làm sao để người nghèo như cô có thể sống?
- Đi!
Sau khi Vệ Khanh lấy hóa đơn xong, Âu Thần nắm tay cô và bước ra ngoài.
Diễm Tô hiển nhiên có thể cảm nhận được sự ghen tị của những nhân viên bán hàng phía sau mình
- Hai người đi thong thả! Lần sau lại ghé !
Sau khi họ rời đi, những nhân viên bán hàng nhảy lên vui sướng
- Thật tuyệt, thật tuyệt! Âu thiếu gia đã mua nhiều đồ như vậy cùng một lúc tại cửa hàng và thành tích của chúng ta trong tháng này chắc chắn được xếp hạng nhất!
Một nhân viên bán hàng lấy ra một chiếc máy tính và tính toán nó
- Theo mức hiện tại, mỗi người chúng ta có thể nhận được Ba mươi ba nghìn, ba trăm ba mươi ba tệ! Tháng này tôi giàu rồi!
- Tôi thất tình rồi!
Một người bán hàng chống cằm nhìn về hướng lối ra,
- Chồng tôi thực sự đã có bạn gái ...!...!Và đã mua nhiều đồ tặng cho cô ấy .....!Tôi thật ghen tị với cô ta!
" ...!"
Một trong những nhân viên bán hàng nhìn cô ta ngây người
- Âu thiếu gia mà cô cũng được phép gọi là chồng sao? Đừng ảo tưởng nữa, sống thực tế đi!
- Hừ! Thậm chí cô còn chế nhạo tôi!
- Tôi nói sự thật, Âu Thần luôn là thứ mà cô không thể có được cho dù cô có giàu đến nỗi nào! Đừng mơ trèo cao nữa.
Lấy tiền thì thực tế hơn!.
Thôi đừng nói nhảm nữa, cẩn thận kẻo mất vị trí!
- Nhưng Âu thiếu gia đẹp trai thật đấy! Vừa rồi anh ấy còn liếc mắt với tôi nữa cơ!
"...."
Trong khi bọn họ đang thảo luận, Âu Thần đã bước vào một số cửa hàng và lấy đi tất cả các mẫu mới trong mùa này.
Vệ Khanh mang trên tay hơn một chục túi mua sắm và có một số thủ hạ đều đã đến trợ giúp.
Một lúc sau, một tá nhân viên bảo vệ đi theo Diễm Tô.
- Ngoại trừ màu xanh lá cây đậm, màu vàng đất, màu đỏ nâu, mọi thứ khác đều gói lại cho tôi!
Âu Thần lại đi vào một cửa hàng quần áo có tên tuổi.
Nhân viên bán hàng lịch sự hỏi:
- Âu thiếu , anh có muốn lấy mẫu mới không?
- Ừ.
- Chờ một chút, cái này sẽ được đóng gói cho anh.
Nhìn họ bận rộn chuẩn bị, Diễm Tô thực sự không thể chịu đựng được nữa.
- Tiền của anh là nước đúng không? Làm từ thiện với số tiền nhiều như vậy thì tốt hơn!
- Năm nào tôi cũng làm .
"..."
Diễm Tô không nói nên lời,
- Không thể tiêu tiền lãng phí như vậy được!
- Tôi sẵn sàng mua tất cả cho em!
- Nhưng tôi không thể mặc nhiều như vậy!
DiễmTô xấu hổ nói
- Dù tôi mặc mỗi ngày một bộ trong nhiều năm thì tôi không thể mặc hết đống áo quần này! Tôi chỉ cần vài bộ đơn giản là đủ!
- Em thật sự muốn sống với tôi sao?
Một nụ cười nhẹ nở trên khóe miệng Âu Thần
- Nếu sống chung tôi cứ thích mua quần áo cho em mỗi năm.
“...”
- Âu thiếu gia, tất cả đã được đóng gói.
- Ừ.
Âu Thần nắm tay cô và rời đi.
Diễm Tô nghĩ, cô thật sự không thể mua được như thế này nữa, nếu mua như thế này, toàn bộ trung tâm thương mại đã bị hắn ta làm cho trống rỗng!
Làm thế nào để hắn ta bớt tiêu tiền vô bổ đây?
Đột nhiên, Diễm Tô nảy ra một ý tưởng
- Tôi đi vệ sinh!
Chưa để Âu Thần kịp trả lời cô đã chạy đến WC gần nhất, đóng cửa lại rồi trốn.
Âu Thần và những người khác ở bên ngoài phòng vệ sinh, họ không có việc gì làm, ánh mắt Âu Thần nhận thấy cách đó không xa có một cửa hàng giày dép, một đôi giày cao gót màu đỏ ở cửa sổ đặc biệt đẹp.
Hắn có thể tưởng tượng ra dáng dấp Diễm Tô mặc vào, nhất định phải lộng lẫy và quyến rũ!
Bước tới cửa hàng giày, cả chục nhân viên bảo vệ cũng đi theo sau.
- Vệ Khanh, cậu đứng đợi cô ấy ở đây.
- Vâng!
Diễm Tô lúc này vặn vòi liên tục dội nước lạnh để tỉnh táo lại, cô đang làm gì vậy! Chuyện gì đã xảy ra! Tại sao cô luôn bị hắn thu hút một cách đơn giản như vậy?
Hắn ta tập trung chọn đồ, cách nói nhẹ nhàng, ánh mắt ...
Không! không!
Tiếp tục tạt nước lạnh vào mặt, Diễm Tô tự nhắc nhở bản thân: Phải thật tỉnh táo! Anh ta là Âu Thần! Giám đốc điều hành của tập đoàn Phong Thần!
Anh ta quá hoàn mỹ! Mày không thể nào với tới!
Đột nhiên, một vài người đàn ông đẩy vào.
Diễm Tô giật mình
-Thưa anh, đây là nhà vệ sinh nữ! Anh vào mà không nhìn bảng hiệu sao?
Mấy người đàn ông cao lớn cường tráng nhìn Diễm Tô, ánh mắt quét lên người cô, đột nhiên cô cảm giác được có gì đó không đúng!
- Giúp ...
Trước khi cô có thể gọi thành tiếng, người đàn ông đã bịt miệng Diễm Tô và đập mạnh vào đầu cô.
Diễm Tô lúc nãy còn đang giãy dụa đã ngất đi, được một người đàn ông to con bế đi.
- Trợ lý Vệ , thiếu gia yêu cầu anh qua thanh toán hóa đơn.
Một nhân viên bảo vệ lon ton chạy tới.
Vệ Khanh liếc nhìn vào phòng vệ sinh và gật đầu.
Cho đến khi quản lí Vệ quẹt thẻ và quay lại với Âu thiếu gia thì Diễm Tô vẫn chưa đi ra.
- Thiếu gia, đã ba mươi phút trôi qua.
Vệ Khanh kiểm tra đồng hồ.
Rõ ràng, Âu Thần cũng nhận thấy sự khác lạ, và hắn bấm vào điện thoại vào dãy số quen thuộc, nhưng không có ai trả lời.
Màn hình chuyển từ sáng sang tối, và đôi mắt đen của Âu Thần hơi mờ đục.
Ăn nhầm đồ gì nên bị tiêu chảy?
- Vệ Khanh , chắc chắn bữa sáng được chuẩn bị chu đáo?
Âu Thần đột nhiên nghĩ đến hộp thức ăn.
- Đúng vậy, trước khi thiếu gia đưa cho chô Tô, tôi cũng đã đun nóng nó một cách cẩn thận!
- Đảm bảo nguyên liệu tươi chứ?
- Tươi ngon , chúng đều là sản phẩm tươi xanh , và chúng chỉ được gửi đến nhà bếp sau khi kiểm tra.
Vậy tại sao cô ấy lại ở trong phòng vệ sinh lâu như vậy?
- Chủ nhân, có một chuyện không biết tôi có phải lo lắng nhiều hay không .
- Nói.
- Ngay trước khi đi thanh toán hóa đơn, hình như tôi nghe thấy tiếng động bất thường trong phòng tắm.
Không biết có phải liên quan đến cô Tô không? Vì là phòng vệ sinh nữ nên tôi không lao vào ngay lập tức.
Âu Thần thầm nghĩ: Chẳng lẽ chấn thương tái phát và ngất đi? Giống như trong phòng tắm lần trước?
Nghĩ vậy, Âu Thần bước nhanh vào phòng vệ sinh và mở cửa, một chai nước rửa tay rơi trên mặt đất và có một đôi giày bị bỏ lại.
Âu Thần nhìn thoáng qua đã nhận ra đôi giày này là Diễm Tô hôm nay đã mang!
Cửa của tám căn phòng bên trong đều mở, hiển nhiên không có người ở bên trong!
Nhìn lên lỗ thoát khí, không biết đã bị phá hủy từ bao giờ! Chúng đã bắt cóc Diễm Tô từ đây?
Chúng là ai?
Làm sao dám bắt đi người của hắn? Đúng là không muốn sống!!!
Khuôn mặt Âu Thần thay đổi đáng kể và cô Tô đã biến mất! Có vẻ như tình hình càng nghiêm trọng!
- Mấy người đi kiểm tra chuyện gì đã xảy ra!! Nếu Diễm Tô bị mất sợi tóc nào, tôi sẽ cho các người thăng thiên!!
- Rõ!!!
"Dám thách thức giới hạn của Âu Thần này? Các người chết chắc!!"