Bọn bắt cóc lần lượt nhìn vào xe, quả nhiên không phải xe cảnh sát!
- Không có nghĩa là những người trong đó không phải là cảnh sát!
- Nhìn xem, chỉ có một tài xế trên xe.
Họ đang mặc đồng phục tài xế.
Rõ ràng họ là tài xế riêng của Âu Thần
Diễm Tô nói một cách chắc chắn.
Tên cầm đầu đưa mắt nhìn nhưng vẫn không yên tâm
- Rất có thể là cảnh sát giả danh tài xế!
Mười mấy chiếc xe ô tô đậu trước mặt oai phong lẫm liệt, rồi từ trái phải nhường chỗ cho một chiếc RV sang trọng.
Lái xe vào trước con mắt của mọi người.
Đôi chân mảnh khảnh bước xuống cầu thang, với khí thế kiêu hãnh vượt qua mọi người, hắn đi xuống mà mọi thứ như lặng đi .Không chỉ bọn bắt cóc mà ngay cả Diễm Tô cũng chết lặng… chính là hắn , hắn đến thật sự.
Hắn ta dường như là người duy nhất còn lại trên thế giới, và những người khác bị mờ vào một khung nền trống rỗng.
Mắt hắn rơi vào cô, và hắn bước về phía cô, hắn mặc một chiếc áo len màu trắng với quần mỏng, trông hắn ta rất quý phái và sang trọng.
Đây là lần đầu tiên, Diễm Tô phát hiện ra rằng hắn ta rất xinh đẹp trong bộ quần áo màu trắng ...
Đằng sau têm cầm đầu, đàn em lớn giọng hét lên:
- Ông chủ, ông chủ !
Tên cầm đầu định thần lại, hung dữ hỏi:
- Âu Thần tại sao anh lại điều động nhiều người đến vậy? Nếu anh không muốn cứu người phụ nữ này, tôi sẽ giết cô ta ngay lập tức!
“…”
Diễm Tô thấy con dao kề sát cổ không khỏi có chút sợ hãi, trời ạ, anh ta sẽ không ra tay thật chứ!
Âu Thần cười giễu cợt
- Các người nghĩ ta sẽ tự mình mang số tiền lớn như vậy mà không có người hầu?
Kẻ bắt cóc nghe thấy, tiền mặt sao? Những chiếc xe này đi kèm với tiền mặt?
Âu Thần làm một động tác, mười mấy chiếc xe lập tức hạ rèm cửa bên trong, ánh mắt của tất cả bọn bắt cóc sắp rớt ra ngoài, đống tiền mặt hiện ra tráng lệ trước mặt, một số người trong số họ dụi mắt không tin,...!Tất cả có phải là tiền thật không?
- Tới lấy đi
Âu Thần tỏ vui vẻ khi thực hiện các giao dịch.
Tên đứng đầu vẫn chưa yên tâm anh ta ra hiệu cho một người đàn em đi qua nhưng không ngờ cậu ta lại sợ hãi lùi lại.
Âu Thần cảm thấy thích thú
- Với lòng can đảm này mà cũng trở thành kẻ bắt cóc sao?
Để trấn an họ, Âu Thần làm một cử chỉ khác, và mười mấy tài xế bước xuống xe một cách trật tự và bước sang một bên.
Người đàn em thấy không có ai trong xe nên sợ hãi bước tới, trước tiên anh ta đập cửa xe taxi, vỗ vào cửa sổ, mở cốp ra thấy không có ai nên mới dám lấy một xấp tiền từ cửa sổ ra xem.
- Ông chủ, là thật! Tất cả đều là tiền thật!
Người đàn em kiểm tra hết cái này đến cái khác, mừng rỡ đến mức suýt ngất.
- Ông chủ, nhìn xem! Tất cả đều là tiền thật!
Tên đứng đầu không khỏi duỗi dài cổ nhìn quanh.
Hai tên đàn em khác mạnh dạn mở các xe kia lấy ra vài xấp Nhân dân tệ sờ soạng,
- Đúng thật! Ông chủ! Giờ chúng ta giàu rồi!
- Biết không "ship" về được nên mấy chiếc xe này cho anh!
Âu Thần vung tay lên chỉ về phía cô
- Trả lại tôi.
Tên đầu đàn ra hiệu cho tất cả các đàn em lên xe, đồng thời đưa Diễm Tô đến trước một chiếc xe hơi
- Cô Khúc nhờ cô lần này!
Anh ta đẩy Diễm Tô về phía trước, cất con dao và đóng cửa.
Diễm Tô bất ngờ ngã về phía trước, ngay khi cô nghĩ chắc mình sẽ cắm mặt xuống đây thì một vòng tay ấm áp đã bắt lấy cô, mùi hương quen thuộc xộc vào mũi cô, Diễm Tô ngước mắt lên và đó là khuôn mặt hoàn mỹ của Âu Thần.
Đôi mắt hắn dường như ánh sáng sao trời , sâu sắc và mờ, và lông mi dài của hắn chớp mắt nhẹ.
Làm thế nào có thể người đàn ông này nhìn rất tốt ...
Chỉ khi kẻ bắt cóc bắt đầu động cơ và sắp lái xe đi
- Cấm động đậy!
Diễm Tô sợ hãi nhảy dựng lên và nhìn vào nguồn phát ra âm thanh.
Cô thấy một cảnh sát nổi lên từ đống tiền của mỗi chiếc xe.
Súng của họ gí vào trán kẻ bắt cóc.
- Các bị bắt vì tội cóc và tống tiền.
Bằng chứng đều có ở đây.
Hãy theo chúng tôi quay lại sở cảnh sát để hỗ trợ điều tra! "
- Chết tiệt!
- Kẻ bắt cóc không ngờ rằng Âu Thần thực sự sẽ gọi cảnh sát, chưa kể cảnh sát sẽ trốn trong đống tiền mặt.
Ngay khi hắn muốn chống cự, rất nhiều người mặc thường phục từ RV chạy xuống, và mỗi chiếc xe đều mang theo một khẩu súng lục, chỉa vào đầu những kẻ bắt cóc.
- Đứng im!
Kẻ bắt cóc không ngờ rằng mạng sống của mình sẽ kết thúc, và anh ta choáng váng.
Diễm Tô không ngờ Âu Thần lại gọi cảnh sát, cô ngước mắt cầu xin:
- Đừng làm họ bị thương.
- Em bị họ mua chuộc sớm vậy?
Âu Thần nhìn cô trêu chọc
- Anh cũng mời em đồ ăn thức uống ngon.
Tại s ao anh không thấy em bảo vệ anh như thế này?
- Không, họ không có ác ý với tôi!
Âu Thần liếc nhìn họ, và chậm rãi nói
- Họ đã dám bắt cóc em! Anh không thể tha thứ!
- Âu Thần....
- Tiếp theo hãy để cảnh sát xử lý.
Âu Thần sờ sờ tóc cô nói:
- Về nhà thôi!
- Nhưng ...
Bàn tay nhỏ bé bị anh kéo về phía trước, Diễm Tô có thể cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay hắn truyền qua.
Nhiều ý nghĩ quái gở hiện lên, tiếng còi cách đó không xa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Diễm Tô nhìn lại thì ánh mắt của cô đụng chạm với ánh mắt của tên bắt cóc đó
Không biết tại sao, Diễm Tô trong lòng nhất thời cảm động, dường như hiểu được bí mật ẩn chứa trong đôi mắt kia liền đột ngột dừng lại.
- Có chuyện gì vậy?
Âu Thần nhìn theo ánh mắt của cô và nhận thấy rằng kẻ bắt cóc đang nhìn chằm chằm vào cô.
Đó có phải là mong muốn tồn tại? Họ vẫn không muốn bị bắt như thế này?
- Âu Thần , họ vô tội!
Diễm Tô đột nhiên nói ra sự thật cho hắn biết.
- Mọi chuyện là như vậy, bọn họ bị gài bẫy và lợi dụng.
Không, tôi sẽ nói chuyện với cảnh sát rõ ràng.
- Dù em có nói gì đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được.
Thực tế là họ sẽ vào tù
Âu Thần đặt tay lên vai cô và kiên nhẫn giải thích,
- Bọn họ đều phải trả giá cho hành động của mình.
Họ đã bắt cóc em!
- Nhưng mọi chuyện xảy ra đều có lý do.
Nếu không mắc vào bẫy của người khác, bọn họ đã không đi theo hướng này!”
Diêm Tô cũng muốn đấu tranh cho bọn họ.
- Sai là sai.
Nếu mọi kẻ giết người đều có lý do để giết người, nếu pháp luật cảm tính như em, nếu mọi tội phạm có thể được tha thứ, thì thế giới sẽ ra sao? Còn những nạn nhân thực sự thì sao? Em? Họ phải làm sao?
" ...!"
Diễm Tô giật mình.
Đúng, những gì Âu Thần nói là hợp lý.
Sai là sai, và ngay cả khi lý do nghe có vẻ cao, thì bắt cóc là bắt cóc.
Tuy nhiên, họ rõ ràng đã bị ai đó sai khiến ...!
Không biết hắn có phải thất vọng về cô không, Âu Thần thu tay về và im lặng lên xe.
Diễm Tô nhìn theo bóng lưng của hắn mà nghĩ.
Cô đã hết cách để giải cứu cho bọn bắt cóc.
Nhìn những kẻ bắt cóc bị còng tay cách đó không xa, rồi nhìn vào đôi mắt đó, Diễm Tô không đành lòng, rõ ràng là người tốt, nhưng lại bị kẻ xấu lợi dụng...
Không! Cho dù lời nói của cô không thể thay đổi vận mệnh của họ, cô vẫn muốn kể những gì cô biết!