" Đã chết?"
Âu Thần khó tin, và hét lớn
- Khúc Diễm Tô trả lời tôi!
Không có một giọng nói nào trả lời hắn.
Bên kia điện thoại là tiếng hoảng sợ của những người qua đường
"Trời ơi, người này hình như không nhìn đường? Có vẻ như vẫn đang nghe điện thoại ..."
"Bất cẩn quá."
"Chiếc xe này bị hư hại rất nghiêm trọng,.
Nhìn những lan can như thế này ...!"
" Thật đáng thương cho cô gái ...!"
...
Âu Thần ngay lập tức nắm lấy áo khoác và đi ra ngoài.
- Thiếu gia, ngài đi đâu vậy? Tôi đang định đem văn kiện để ngài ký tên!
Còn chưa kịp báo cáo tình hình, đã bị Âu Thần đẩy ra không thể giải thích được, anh phát hiện thiếu gia đã vào thang máy.
Không thể tin được! Ông chủ, ông đi rồi à?
Không chút do dự, Vệ Khanh đuổi kịp, vươn tay chặn cửa thang máy,
- Ông chủ, người phụ trách Vương Đô đã xuống lầu! Mấy vị chủ tịch của Hoa Thành cũng ở đây.
Ngoài ra, văn kiện khẩn cấp này cần chữ ký của ngài.
- Buông tay!
Âu Thần không có thời gian để chậm trễ và kích động hét lên với anh ta
- Trong vòng năm phút nữa, nếu tôi không thể nhìn thấy người phụ trách Đường cao tốc của Cục Vận tải, ngay lập tức san bằng đơn vị công tác của họ ngay lập tức!
- Thiếu gia ! Chuyện gì đã xảy ra?
- Cho xe cứu thương lăn bánh không ngừng đến ngã tư đèn giao thông gần nhất, ngay lập tức !!! Ngay lập tức !!!
Vệ Khanh còn chưa kịp phản ứng, Âu Thần đã hất tay anh ta ra ấn nút đóng cửa, suýt chút nữa thì ngã lăn.
Sau khi bình tĩnh lại mới hiểu ra vần đề! Thiếu gia có thể mất khống chế cảm xúc như thế này chẳng lẽ cô Tô gặp tai nạn? Cô Tô bị làm sao vậy?
- Trợ lý Vệ, đã lâu không gặp!
Thang máy kia mở ra với tiếng leng keng, một vài người đàn ông trung niên đẹp trai bước ra, một người trong số họ nhiệt tình nắm tay Vệ Khanh
- Chúng tôi rất vinh dự được hợp tác với công ty của anh lần này.
- Cám ơn anh! Từ lâu, tôi đã nghe nói Vương Đô, chủ tịch công ty của anh thực sự phi thường, tôi thật may mắn được gặp được các anh!
Quản lí Vệ bắt tay từng người một
- Chủ tịch Âu đang họp, tôi sẽ thúc giục anh ấy trước.
- Lily, mời một vài chủ tịch đến phòng họp và phục vụ cà phê ngon nhất.
- Vâng.
Một nữ thư kí đi ra và hướng dẫn bọn họ đi vào.
Vệ Khanh mỉm cười ôn hòa và nói,
- Mấy vị, chúng tôi sẽ đến sớm.
- Được rồi, anh đang bận thì đi đi.
Chúng tôi chờ tin tốt của anh!
Sau khi Vệ Khanh vào thang máy, anh ta gọi điện thoại , đã hai phút trôi qua, người phụ trách Phòng vận tải của Cục Đường cao tốc có thể đến đúng giờ không?
Xe của Âu Thần đang lái được nửa đường, thì nhấn mạnh chân ga đến tốc độ kinh ngạc.
Anh ấy liên tục vượt và tăng tốc xóa sạch mọi chướng ngại vật!
Khi đến hiện trường vụ án, lan can cầu bị hư hỏng, xe tải lật ngửa, kính vỡ và vệt máu trên mặt đất khiến người dân bàng hoàng.
Xung quanh là những người đang xem náo nhiệt, Âu Thần hỏi mấy người đó với vẻ không kiên nhẫn
- Chủ nhân của chiếc điện thoại đâu?
“Trời ơi đẹp trai quá…”
- Tôi sẽ hỏi chủ nhân của chiếc điện thoại ở đâu?
Âu Thần bây giờ không làm chủ được mình hét to lên.
- Anh đang nói về người vừa rồi bị tai nạn sao? Cô ấy đãđược đưa đến bệnh viện Nhân dân..
Bệnh viện nhân dân?
Âu Thần lên xe và rời đi.
Bệnh viện Nhân dân vẫn còn cách đó một quãng đường, tâm trí của Âu Thần cứ nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, hắn không thể tin rằng chuyện đó đã xảy ra với Diễm Tô
Không ngừng quay số quen thuộc đó, Âu Thần ước cô ấy sẽ trả lời như bình thường rồi mắng hắn.
Hắn không thể tin cô sẽ xảy ra tai nạn trong thời gian ngắn như vậy! Không thể nào!
- Xin chào?
Một giọng nữ đột nhiên vang lên trong điện thoại.
Ngay khi Âu Thần đang chuẩn bị vui mừng, hắn lập tức lạnh lẽo gằn giọng
- Cô là ai? Chủ nhân của chiếc điện thoại đâu?
- Tôi là y tá của bệnh viện Nhân dân.
Anh là người nhà bệnh nhân?
"..."
Thấy Âu Thần không trả lời, nữ y tá nói thêm
- Bệnh nhân bị tai nạn xe hơi nghiêm trọng và cần phải phẫu thuật ngay lập tức.
Vui lòng đến phòng thu phí càng sớm càng tốt để thanh toán phí phẫu thuật và bệnh nhân sẽ được điều trị trước.
"…"
- Nếu anh không phải là người nhà của bệnh nhân, vui lòng giúp thông báo gia đình của bệnh nhân.
Nếu giữa ca mổ không có ai đến trả tiền thì ca mổ sẽ buộc phải dừng lại, mong anh thông cảm.
- Cứu cô ấy!
Âu Thần đột nhiên phản ứng lại và lạnh lùng nói:
- Dù dùng biện pháp gì thì cũng phải cứu được cô ây!
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
- Đều đó là tất nhiên!
Âu Thần hét lên và sửa lại
- Không phải cố gắng mà phải làm cho bằng được!
- Quý ông này…
Y tá hơi ngạc nhiên.
Âu Thần cúp điện thoại và đạp ga hết cỡ, đây là lần đầu tiên tim anh như bóp nghẹt!
Tại sao, tại sao nó đau quá! Tại sao!
Khuôn mặt tươi cười của Diễm Tô hiện lên trong tâm trí hắn , nghe tin cô bị tai nạn, cả trái tim của hắn như bị đâm sâu đau đến mức hắn không còn lý trí.
Không biết mất bao lâu, xe của Âu Thần lao thẳng vào bệnh viện, khiến trưởng khoa giật mình sợ hãi.
Mặc dù trưởng khoa đã nhận được cuộc gọi từ trợ lý Vệ từ lâu và biết rằng Chủ tịch Âu sẽ đến, nhưng ông ấy không ngờ rằng Âu Thần đã để xe ở sảnh, và ông ta đã rất lo lắng!
- Chủ tịch Âu!
Trưởng khoa vội vàng bước tới chào hỏi.
- Người đâu? Cái người bị tai nạn xe hơi đáng ở đâu???
Âu Thần kéo cổ áo trưởng khoa lên đanh giọng.
- Chủ tịch Âu, bình tĩnh.....bình tĩnh làm ơn....
Âu Thần rũ bỏ cổ áo, trưởng khoa sợ tới mức hít vội mấy ngụm không khí, vội vàng đưa hắn đến phòng cấp cứu VIP trên tầng ba, run rẩy đứng sang một bên.
Âu Thần nhìn ánh đèn trong phòng cấp cứu, quay đầu lại hỏi:
- Ca mổ đã diễn ra bao lâu rồi? Tình hình thế nào?
Giám đốc sợ đến mức không thốt nên lời:
Bệnh nhân vừa vào, chủ tịch Âu, hãy chuẩn bị tinh thần.
Bệnh nhân đã mất quá nhiều máu.
Cơ hội sống sót mong manh, có lẽ ...
- Nhân viên y tế của anh sao có thể nói những điều vô trách nhiệm như vậy? Mất máu quá nhiều là sao? Cơ hội sống mỏng manh là sao? Tôi nghĩ anh không muốn làm nghề này!
- Chủ tịch Âu...!…
Chân của trưởng khoa đã hoảng sợ đứng không vững.
- Bệnh nhân đã gặp nguy hiểm khi cô ấy được đưa đến ...!Chúng tôi biết cô ấy là bạn của chủ tịch và chúng tôi không dám lơ là, vì vậy chúng tôi đã gọi tất cả các bác sĩ giỏi nhất đến để thực hiện phẫu thuật cho cô ấy.
Họ sẽ cố gắng hết sức có thể...
- Hết sức??!!!!
- Tôi ghét phải nghe những lời "cố gắng hết sức" dư thừa này!!
Âu Thần nhấc cổ áo anh ta lên,
- Nếu ngay cả một bệnh nhân cũng không thể cứu được, tôi nghĩ bệnh viện của anh không cần phải mở cửa nữa!!
- Chủ tịch Âu..
Cổ áo của trưởng khoa bị Âu Thần ném ra ngoài, bất lực ngã trên mặt đất.
- Chủ tịch Âu, ngài có ở đây không?
Một vài người đàn ông trung niên đến bên Âu Thần ngay khi họ bước ra khỏi thang máy
- Tôi thực sự xin lỗi, chúng tôi không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra…
Âu Thần nhìn một người đàn ông
- Sao anh không cắm biển cảnh báo trên đoạn đường đang thi công? Anh phải chịu trách nhiệm chính về vụ tai nạn giao thông này!
- Chủ tịch Âu...
Âu Thần đã thực sự rát tức giận
- Với tư cách là Cục trưởng Cục Đường cao tốc, anh có trách nhiệm thực hiện việc bảo trì và xây dựng đường, và đó là nghĩa vụ của anh.
Nhưng! Cùng một con đường được bảo trì lặp đi lặp lại, làm thế nào mà một dự án tồi tệ như vậy lại được phê duyệt ngay từ đầu? Tại sao cục lại đồng ý tài trợ?