Tuy nhiên, sở thích của cô cũng rất kỳ lạ - cô thậm chí còn coi bạn trai của mình như báu vật, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa và coi những người đàn ông khác như cây cỏ, mây bay.
Anh thu hút cô vào mắt muốn giễu cợt cô thêm chút nữa nhưng không ngờ người phụ nữ này lại chạy vào bất ngờ, lấy gối đánh anh.
Vô ý hay cố tình mà cô ấy vấp phải chiếc ghế bành đặt trước mặt,cả thân thể ngã nhào lên giường , sống mũi cô đập vào mũi anh, đôi môi mềm mại hôn lên môi anh không chút báo trước.
Hơi thở từ trong cơ thể cô tuôn ra, ngây ngô mở to mắt, lúc này anh mới nghĩ sao cô lại có chút đáng yêu ...!
Yến Tô ngây người mở mắt ra, sao có thể ...! hôn anh ta lần nữa!
Sau vài giây, Diêm Tô tức giận đến mức đẩy anh ta ra
- Anh lại lợi dụng tôi!
- Cô tự mình chạy vào người tôi! Giờ còn trách ai đây.
Diêm Tô tức giận đến nôn ra máu
- Nếu anh không kéo tôi sẽ không đụng phải mà hôn anh?
Cô chưa từng thấy người đàn ông vô liêm sỉ như vậy!
Trong mắt người đàn ông ánh lên một nụ cười, như thể cô càng tức giận thì anh ta càng thấy thú vị
- Nếu cô cảm thấy mất mát, tôi có thể hôn lại.
- Tôi ngốc mới làm theo anh.
Nói xong cô phồng má, giận dỗi ngồi xuống.
Còn anh ta bây giờ làm mặt nghiêm túc nói
- Đưa điện thoại cho tôi.
Diễm Tô tức giận đáp
- Sao tôi phải đưa cho anh?
- Không muốn rời đi nơi này?
- Anh muốn chạy trốn? Sợ tội?
Diễm Tô nhìn người đàn ông trước mắt mà trong lòng đoán ra thân phận, luôn cảm thấy hắn không phải là người tốt lành gì!
- Trông tôi giống như một kẻ chạy trốn?
Đôi lông mày tuấn tú của người đàn ông khẽ nhướng lên, giọng nói đầy quyến rũ mê hoặc.
Anh cho cô ấn tượng xấu như vậy?
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
Với một tiếng rắc, người phụ nữ mở cánh cửa nhỏ bằng gỗ và nói
- Cô gái, cô hãy ra ăn cơm đi.
Người đàn ông của cô đã dậy chưa? Hãy ăn cùng nhau.
Anh ta không phải là người đàn ông của cô! Diễm Tô trong lòng phản đối, nhưng lại lười giải thích đành nói:
- Cháu cảm ơn ạ! Thực xin lỗi đã làm phiền hai người!
- Cô còn chưa đưa thuốc cho tôi.
Người đàn ông cố ý nhắc nhở, như thể nói vơi người thứ ba.
Diễm Tô quay đầu trừng hắn, ngụ ý nói : Anh không phải là người tàn tật! Tại sao phải giúp anh? Đừng có mà nói xấu tôi trước mặt người khác !
Diễm Tô đấu mắt với người đàn ông đến lòi mắt, trao nhau những ánh mắt tình thương mến thương.
- Sao lại nhìn anh âu yếm vậy bà xã? Tới đây bôi thuốc giùm anh đi!
- Anh ...
Cô cạn lời với tên này.
Như hiểu ra được chuyện gì người phụ nữ lên tiếng nói
- Nhanh chóng bôi vào , nó sẽ không được tốt nếu vết thương trở nên tồi tệ hơn.
Cô hãy sát trùng vết thương cho anh ấy trước rồi đổ bột lên đó.
Hiện tại tôi không làm phiền hai người nữa.
Sau khi bôi xong hãy ra ngoài ăn tối cùng chúng tôi.
Nói xong, người phụ nữ đi ra, cửa phòng đóng lại.
"..."
Diêm Tô trừng mắt nhìn người đàn ông ,như là hỏi: Hài lòng chưa?
Người đàn ông mỉm cười thích thú và bày tỏ sự hài lòng với kết quả vừa rồi.
Diễm Tô nghiến răng vì ghét, và cô rất nóng lòng muốn tạt lọ hydrogen peroxide* này vào mặt tên kia!
( hydrogen peroxide : ôxi gà)
Diễm Tô miễn cưỡng mở nắp và rót một nửa chai ra ngay sau khi cô rót.
Hydrogen peroxide nuôi dưỡng vết thương, mang đến hơi nóng râm ran, người đàn ông đôi mắt đen hơi tối sầm lại, thậm chí không hề ú ớ.
Ôi, người đàn ông này cũng kiên trì chịu đau đấy chứ!
Khi đã sát trùng vết thương cho anh ta xong , Diễm Tô đổ bột thuốc, nhẹ nhàng quấn băng trắng vài lần, thắt nút, sau khi làm xong, hai người lần lượt bước ra khỏi cửa, đi đến đại sảnh.
Hai vợ chồng người đánh cá đang ngồi trong bàn đợi, khi họ bước ra, họ nhiệt tình chào đón:
- Chàng trai, cậu không sao chứ? Nào, ngồi vào, ăn nhiều vào đi!
- Thức ăn đều là món đạm bạc.
Hi vọng các người không chê.
Người đàn ông đánh cá cười nói.
- Cám ơn, chúng tôi sao lại chê được cơ chứ.
Có miếng ăn là phúc lắm rồi.
Diễm Tô biết hắn luôn luôn lỗ mãng, cho nên đơn giản nói lời cảm ơn.
Sau khi cô vào chỗ ngồi, Âu Thần vẫn đứng yên và liếc nhìn xung quanh ngôi nhà nhỏ lát gạch với mạng nhện trên trần , tường làm bằng bùn và có nhiều vết nứt, cửa sổ đã có nhiều lỗ hổng và thậm chí mặt đất không bằng phẳng ...
- Đây là nơi nào?
Hắn vừa mở miệng đã có một cỗ khí thế áp đảo mọi người.
Người phụ nữ không dám lơ là, nhiệt tình giới thiệu:
- Đây là Ngư thôn, nằm ở biên giới Nam Thành.
Nam Thành! Hắn có nghe nói đến nơi này, cách Đông Thành chừng mười giờ lái xe.
- Đưa điện thoại cho tôi
- Điện thoại di động?
Người phụ nữ hơi ngạc nhiên và nói với vẻ hối lỗi
- Ở đây không có điện thoại di động.
Chỉ có điện thoại trong thị trấn.
Ngày mai tôi sẽ để chồng tôi đưa anh đến đó và khoảng hai tiếng sẽ đến nơi.
- Gần đó không có thiết bị liên lạc nào khác?
- Đây là nơi coi nghề đánh cá qua nhiều thế hệ và hiếm khi giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Điện thoại trong thị trấn là thiết bị liên lạc duy nhất gần chúng tôi nhất.
" ...!"
Diễm Tô nghĩ hắn ta quá thô lỗ và kéo tay áo ra hiệu anh ta ngồi xuống, người đàn ông không phản kháng mà ngồi xuống bên cạnh cô.
Trên bàn có một con cá, một nồi canh cá, một vài bát cơm, tất cả đều là những vật dụng thô sơ, ngay cả bát đĩa, đũa cũng thiếu góc cạnh, rất bẩn, lẽ ra phải dùng hơn mười năm.
Âu Thần đột nhiên nhíu mày, không cầm đũa.
- Chàng trai, sao cậu không ăn? Nào, ăn lúc còn nóng.
Người phụ nữ lo lắng nói sau đó gắp một miếng cá đưa cho anh.
Người đàn ông lạnh lùng nói
- Làm gì vậy?
Giọng nói uy nghiêm khiến người ta rùng mình!
Tay người phụ nữ dừng lại trên không trung, không ngờ nhiệt tình của mình lại bị cự tuyệt.
Diễm Tô vội vàng xóa tan bầu không khí quỷ dị này
- Ý của anh ấy là tự mình động đũa , dì ăn trước đi, để tôi gắp cho anh ấy
Nói xong, cô chu đáo kẹp miếng thịt cá trên đũa của người phụ nữ vào bát của người phụ nữ.
Lại gắp một miếng nữa đưa cái đuôi cá cho người đàn ông.
"Hừm, chết đói đến nơi rồi còn bày đặt kén cá chọn canh.
Thật phiền phức, tôi bóp chết anh!"
Đột nhiên trong đầu Diễm Tô nghĩ ra ý tưởng báo thù!.