Hợp Đồng Hôn Nhân Tổng Tài Nghiện Vợ


Khi Diễm Tô đến bộ phận sản xuất nước hoa, cô được chào đón bởi một văn phòng sang trọng, rộng rãi, sáng sủa, mang đậm phong cách châu Âu mang không khí văn phòng.
Có tám đồng nghiệp bên trong, và khu vực làm việc của mỗi đồng nghiệp trông độc lập và xa cách.
Diễm Tô lịch sự gật đầu với đồng nghiệp bên trong, mặc kệ có ai nhìn thấy, cô đi theo biển chỉ dẫn đến văn phòng tổ trưởng, vươn tay gõ cửa,
- Xin chào, Trưởng phòng Mã, tôi là người mới, Diễm Tô, đến tìm người để báo cáo.
Diễm Tô đợi một hồi, bên trong không có một tiếng động, khó hiểu nhìn xung quanh, mọi người đều rất bận rộn, không ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra, Diễm Tô vươn tay gõ
- Trưởng phòng Mã cô có ở bên trong không?
Không có một tiếng động.
Diễm Tô kiên nhẫn đợi một hồi, cảm thấy không có ai ở đó, đang định xoay người rời đi, đột nhiên bên trong truyền đến một tiếng động nhẹ.
Diễm Tô lại gõ cửa
- Trưởng phòng Mã có trong đó không? Trưởng phòng, tôi đến rồi!
Cô lấy hết can đảm đẩy cửa ra, Mã Vĩ Vĩ ngồi ở bàn làm việc nhìn tài liệu.
Diễm Tô không hiểu tại sao cô ấy không trả lời khi cô ta vẫn ở bên trong.
- Tôi ghét nhất là lãng phí thời gian.

Lần cô gõ cửa vừa rồi tôi đã xử lý được ba văn kiện.
Mã Vĩ Vĩ ký vào văn kiện cuối cùng trong tay cô viết ngày tháng, sau đó ngước mắt lên nhìn Diễm Tô.
- Người mới đến, nghe nói cô rất tài năng.

Lúc mới tới cô đã đuổi được bốn người đi
Mã Vĩ Vĩ có mái tóc gợn sóng quyến rũ cùng ánh mắt khinh thường, nhìn cô.
Nghe vậy, Diễm Tô đứng lặng người, cũng không khiêm tốn đáp:
- Trưởng Mã quá khen, tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình.
Mã Vĩ Vĩ sửng sốt, nhưng không ngờ lại giống như những gì Lily.

Cô ta rất linh hoạt và ghê gớm.

- Vị trí của cô là ở đó.

Không cần xem trước nội quy công việc cũng hiểu rõ mình thực sự nên làm gì.
Mã Vĩ Vĩ cố ý nói, khinh thường liếc cô một cái, mặc kệ cô, tiếp tục làm việc.
Diễm Tô đến chỗ, vừa mới ngồi xuống, đồng nghiệp ngồi cách cô không xa liền la ó ám chỉ cô:
- Này, cô là người thứ năm ngồi ở đó trong tháng này.
- Người thứ 5?
Diễm Tô nhìn không hiểu chỗ ngồi của mình, có vấn đề gì sao?
- Phong thủy không tốt!
Đồng nghiệp cười nói.
Diễm Tô : "..."
- Tôi nghe nói Đồng Vương bị từ chức vì cô? Thật tuyệt!
Sau câu nói đồng nghiệp giơ ngón tay cái lên và liếc nhìn cô cảm thán.
“…”
Bỗng nhiên âm thanh của Mã Vĩ Vĩ vang lên
- Lâm Mạt, cô hãy đi đổ rác có trong phòng làm việc đi!
Lâm Mạt không ngờ lại bị lão phù thủy nghe được như vậy nhẹ giọng lẩm bẩm
- Nhưng lấy thùng rác ra là công việc dọn dẹp của dì…
- Còn dám nói lại ?
Giọng nói sắc bén của Mã Vĩ Vĩ truyền đến.

Lâm Mạt sửng sốt, vội vàng đứng lên
- Tôi đi ngay!
Cô ấy đang định rời đi, nhìn thấy vẻ mặt tự trách của Diễm Tô, cô ấy lại lập tức cười lớn,
- Không sao, đem ra thùng rác cũng dễ dàng.

.
- Lâm Mạt cô nói đủ chưa!
Mã Vĩ Vĩ lại lớn tiếng.
- Vâng! Tôi lập tức đi ngay!
Lâm Mạt nhanh chóng chạy đi.

Diễm Tô nhìn bóng lưng của cô ấy, đột nhiên cảm thấy ngày tháng sau này sẽ rất khó khăn.
- Cô là người mới tới?
Đột nhiên, một giọng nói điềm đạm xinh đẹp vang lên.
Diễm Tô ngay lập tức đứng dậy, một người phụ nữ trưởng thành và hấp dẫn đứng trước mặt cô, cô ấy khoảng 20.

Cô ấy có làn da được chăm sóc tốt có thể bị phá vỡ bởi một cú đánh, và cô ấy toát ra vẻ tự tin vượt trội.
Diễm Tô liếc nhìn danh thiếp công việc mà cô treo trên ngực, vội vàng nói:
- Chào buổi sáng phó giám đốc Lương!
- Rất biết điều!
Lương Khiết khen ngợi, sau đó nói:
- Cô sống ở nước ngoài lâu rồi, nghe nói trình độ tiếng Anh của cô rất tốt.

Đây là một bản báo cáo về nước hoa.


Cô dịch nó sang tiếng Pháp và gửi cho bộ phận nước hoa ở Anh.

Tôi sẽ cho cô địa chỉ sau .
Lương Khiết đặt một chồng hồ sơ dày cộp xuống và đi giày cao gót về phía văn phòng.

Trước khi đi ngang qua văn phòng của Mã Vĩ Vĩ cô ta khinh thường liếc nhìn rồi ngạo nghễ bước đi.
Mã Vĩ Vĩ tức giận đến mức đứng dậy, nhìn thấy Diễm Tô đang dịch tài liệu cho ả ta , cô ta hét lên:
- Khúc Diễm Tô! Vào đây cho tôi!
Diễm Tô không biết chuyện gì đang xảy ra, vội vàng đặt công việc xuống mở cửa
-Trưởng phòng Mã, cô đang tìm tôi sao?
- Hoa trong văn phòng của tôi sắp tàn, hãy tưới nước đi! Những chiếc lá chết đó ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi khi làm việc!
"..."
Từ ngày đi làm ngày đầu tiên, đã được trưởng phòng nhắm tới.

Trong suốt thời gian thử thách, Diễm Tô vẫn luôn duy trì một nụ cười đàng hoàng
- Vâng!
- Diễm Tô, cô làm sao vậy! Cô không biết hoa chỉ có thể tưới mỗi tuần một lần sao?
- Diễm Tô, đem tài liệu này chép lại đi!
- Khúc Diễm Tô cô làm sao vậy, sao lại chép lại như thế này?

Sau khi bị nàng ta sai vặt một hồi, cuối cùng Diễm Tô cũng biết tại sao trong vòng một tháng lại rời đi bốn người, ước chừng bọn họ đều là do Mã Vĩ Vĩ cưỡng bức.
- Đi, rót cho tôi một tách cà phê.
Mã Vĩ Vĩ lại ra lệnh.
Diễm Tô nghĩ, nếu chuyện này tiếp tục, tài liệu của cô chắc chắn sẽ không được dịch ra
- Tổ trưởng Mã, tôi còn có việc phải làm.
- Đây là việc của cô
Mã Vĩ Vĩ hậm hực nói
- Tuân theo sự sắp xếp của tôi và làm theo những gì tôi nói cũng là một trong những nhiệm vụ của cô!
" ...!"
Diễm Tô dồn nén, coi như giúp cô ta lần cuối, dù sao thì sau này bọn cô cũng phải hòa hợp lâu dài, đừng để mối quan hệ trở nên căng thẳng.
Tiến vào với một tách cà phê, Mã Vĩ Vĩ nhấp một ngụm và hét lên
- Làm sao vậy, nóng như vậy?! Thay đổi lần nữa!

Diễm Tô cắn răng chịu đựng tính khí của cô Mã này và ngay sau đó, cô lấy một cái tách
- Tổ trưởng Mã nói, cái cốc này có nhiệt độ thích hợp.
Mã Vĩ Vĩ nhấp một ngụm, nhổ ra ngay lập tức
- Tại sao lại lạnh như vậy! Cô không biết tôi ghét nhất là cà phê lạnh sao? Đi phà cốc khác cho tôi!
Diễm Tô kiên nhẫn pha một cốc khác.
- Đây là một cốc ...
- Đây là loại cà phê gì? Sao mùi vị lại tệ như vậy?
Mã Vĩ Vĩ chán ghét ném vào thùng rác
- Tôi muốn loại nhập khẩu, tại sao cô lại cho tôi uống loại trong nước!
- Cô không nói cho tôi biết cô thích loại nhập khẩu.

Hơn nữa vừa rồi ba cái cốc kia đều là sản xuất ở Trung Quốc, cô cũng không nói gì.
- Còn dám trả treo với toi??
Mã Vĩ Vĩ nhất thời khó chịu
- Đổi ngay cho tôi!
Khi Diễm Tô bưng đến cái cốc thứ tư… Mã Vĩ Vĩ mới nếm thử.

Húp một cái, cả cái cốc đều rơi xuống đất
- Cô chưa từng uống cà phê sao? Không biết thêm đường à? Sao cô không thể làm một việc đơn giản như vậy? Cô dựa mối quan hệ nào mà vào được đây?
- Tổ trưởng Mã, ba cốc đầu tiên không có thêm đường.
Diễm Tô giữ giọng điệu bình tĩnh,
- Vừa rồi cô không nói, tôi còn tưởng cô thích uống cà phê đắng, dù sao không phải ai cũng uống cà phê có đường.
- Cô ngoài việc nói lại, còn làm được gì nữa!
Mã Vĩ Vĩ tức giận đến mức vỗ vào bàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận