"..."
Diễm Tô làm sao không biết hắn ta muốn làm gì, chỉ là kêu cô đến phòng làm việc của hắn ta ăn cơm.
Người đàn ông này, hắn ta có biết xấu hổ khi nói ra những điều đó?
- Bất kể người nào đó cản trở cô, cô cũng phải đúng giờ xuất hiện trước mặt tôi , nếu không, những người ở đây sẽ bị trừng phạt tương xứng.
Hắn nhìn cô nhưng có ý nói với người khác.
- Tôi hiểu rồi, ngài Âu!
- Cô còn đứng đó làm gì vậy!
Âu Thần tăng âm lượng và nhìn Mã Vĩ Vĩ với vẻ không hài lòng
- Cô chưa đi rửa toilet sao?
- Ngài Âu, tôi vẫn còn một câu hỏi không hiểu.
Mã Vĩ Vĩ thận trọng nói
- Chỉ có một vài nhà vệ sinh, sau khi lau chùi xong tôi có thể quay lại văn phòng tiếp tục làm việc được không?
- Cô nghĩ tôi xử phạt nhẹ cô vậy sao?
Âu Thần ngước đôi mắt uể oải lên và chậm rãi nói
- Tất cả phòng vệ sinh của tập đoàn Phong Thần do cô phụ trách.
Bây giờ chỉ còn nửa ngày nữa, cô có chắc là có thể hoàn thành nhiệm vụ không?
- Vâng, tôi đi ngay ...
Mã Vĩ Vĩ không ngờ nhiều như vậy liền chuẩn bị rời đi
- Dừng lại.
Âu Thần nói đột ngột.
- Tôi không biết ngài Âu còn ra lệnh gì nữa?
- Để những kẻ nghe trộm ngoài cửa làm chứng! Nếu cô lười biếng, bọn họ cũng sẽ bị trừng phạt tiếp theo!
Mã Vĩ Vĩ mở cửa và một số nhân viên bỏ chạy.
Bây giờ, từng người một ngồi vào việc của chính mình, không dám ngẩng đầu! Chủ tịch Âu thực sự biết rằng họ đã ở bên ngoài từ lâu.
Ngài Âu thực sự sẽ trừng phạt họ?
Mã Vĩ Vĩ cảm thấy rất xấu hổ.
Họ có nhìn thấy cảnh ngài Âu mắng cô ta vừa rồi không? Cô ta vội vàng bỏ đi vì xấu hổ.
Mã Vĩ Vĩ không muốn lãng phí thời gian.
Nếu cô ta không thể rửa nhà vệ sinh trước khi làm việc, Diễm Tô sẽ ngồi vào chỗ của cô ta!
Cô ta đã làm việc chăm chỉ nhiều năm như vậy, vì vậy cô ta sẽ không từ bỏ công việc của mình!
- Người mới đến, đóng cửa lại.
Âu Thần đưa ánh mắt về phía Diễm Tô.
Diêm Tô ngoan ngoãn đóng cửa lại, nghe hắn nói:
- Lại đây.
Bước đến chỗ hắn, Âu Thần kéo cô vào lòng và ngồi
- Còn có ai bắt nạt em nữa?
- Anh làm gì vậy!
Diễm Tô vội vàng nhìn ra ngoài, chật vật đứng dậy
- Bị nhìn thấy thật không tốt.
Nhanh lên! Mau bỏ tôi ra!
- Bị bắt nạt tại sao emkhông nói với anh?
Âu Thần giữ cô không buông ra
- Bắt nạt vì chuyện này tại sao em không nói?
- Anh bỏ tôi ra rồi chúng ta nói chuyện!
- Hãy nói chuyện kiểu này!
Ánh mắt Âu Thần lóe lên một tia đau lòng
- Diễm Tô, em có biết trong lòng anh bây giờ rất không thoải mái không? Anh là chồng của em.
Tại sao em không nói cho anh biết chuyện của em?
- Buông ra… đau quá!
Diễm Tô không có tâm trạng nghe hắn nói, nhíu mày.
Âu Thần nhìn theo tầm mắt và ngay sau đó thấy khuỷu tay cô chảy máu
- Có chuyện gì vậy? Ai đã làm?
- Âu Thần nghe tôi ...
Trước khi Diễm Tô nói xong, Âu Thần đã đứng dậy và chất vấn.
- Là Mã Vĩ Vĩ? Để cho cô ta rửa toilet xem ra còn nhẹ quá!
- Này, anh đi đâu vậy
Diễm Tô vội vàng đỡ lấy,
- Tôi đã nói là tự mình ngã, đừng đỗ lỗi người khác.
Đầu của anh có vấn đề à?
- Chẳng lẽ em sẽ tự rơi vào vườn hoa sao? Tôi không tin!
Âu Thần đang định tìm Mã Vĩ Vĩ để giải quyết.
Diễm Tô dựa lưng vào cửa, dứt khoát chặn lại
- Đừng hấp tấp! Nghe tôi nói, mọi chuyện không như anh nghĩ!
- Tránh ra!
- Được rồi, tôi nói thật!
Cô chỉ có thể nói cho hắn ta biết chi tiết của vấn đề
.....
- Đó, chuyện là như vậy!
- Thảo nào buổi trưa em hỏi anh có kẻ thù nào không.
Âu Thần cuối cùng cũng hiểu ra,
- Em có nhìn thấy mặt họ không?
Diễm Tô lắc đầu.
- Không!
- Anh sẽ để cho Vệ Khanh điều tra ra chuyện này, và em sẽ không vô tội mà bị liên lụy.
Âu Thần hai tay đỡ lấy vai cô, giống như đang nghĩ tới một người khả nghi
- Nếu phán đoán của tôi không sai, hẳn là anh ta!
- Ai??
- Em không cần biết!
Âu Thần sờ đầu cô
- Đợi anh sau giờ làm việc, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà.
- Không, tôi sẽ bị nhìn thấy…
Diễm Tô muốn nói điều gì đó, Âu Thần mở cửa, nghiêm túc nói:
- Đối với công việc anh vừa nói, trước khi làm việc phải báo kết quả cho anh! Đến văn phòng của anh đúng giờ !
- Vâng, ngài Âu!
Diễm Tô chỉ có thể hợp tác trả lời.
Nhìn thấy Âu Thần vội vã rời đi, tất cả mọi người đều đứng dậy,
- Chủ tịch Âu đi thong thả!
Khi bóng lưng của hắn biến mất ở cửa, tất cả đều reo hò
- Thật tuyệt!
- Diễm Tô, cám ơn cô!
Lâm Mạt chạy tới bắt tay cô ríu ran cảm ơn
- Nếu không có cô, chủ tịch Âu đã không phát hiện ra bộ mặt thật của mụ" phù thủy ngựa"! Thật hạnh phúc! Lâu như vậy không có chuyện này xảy ra.
Tôi cảm thấy hạnh phúc!
- Đúng vậy, Diễm Tô , không ngờ cô đến đây lại thu hút sự chú ý của Chủ tịch Âu, nhờ cô mà chúng tôi sẽ không phải bị mụ phù thủy già ức hiếp! Quá tuyệt vời! Cảm giác hạnh phúc đã mất từ lâu này đến quá sớm! Có vẻ như tôi không cần phải gấp rút cho công việc đang làm!
- Hãy hẹn nhau tối nay, cô có thể rủ người hùng của chúng ta hát trong KTV được không?
- Được rồi, tôi đã không hát lâu rồi!
- Chúng ta hãy nói về nó trước, tối nay không say không về!!
...
- Mọi người đang làm gì vậy?
Giọng một người đàn ông đột nhiên xuất hiện.
Mọi người đều giật mình
- Trợ lý Vệ
Tại sao anh ta lại đến?
Từng người một chạy tới chỗ ngồi xuống, hoàn cảnh vui vẻ vừa rồi bỗng chốc trở nên im lặng.
Còn để cô lại một mình, họ chạy quá nhanh, và tất cả đều vụt đi trước khi cô kịp nhận ra.
- Cô Tô, chủ tịch Âu nhờ tôi đưa cho cô.
Vệ Khanh không những không giấu diếm thậm chí còn lấy băng cầm máu ra trước mặt mọi người.
Mọi người thầm ngước mắt lên nhìn" Wow, ngài Âu thật là chu đáo với người mới! Có gì đó không đúng! Phải có vấn đề gì ở đây! "
Diễm Tô dùng ánh mắt ra hiệu Vệ Khanh đừng lộ liễu như vậy, Vệ Khanh vội vàng nói thêm,
- Ngài Âu nói cô Tô hãy tạm thời làm thay trưởng phòng Mã.
Sự xuất hiện của cô đại diện cho toàn bộ bộ phận.
Chủ tịch Âu yêu cầu cô băng bó vết thương và đừng tham nhũng.
Để có được danh tiếng của bộ phận, nếu khách hàng ghé thăm sẽ để lại ấn tượng không tốt.
" ...!"
Diễm Tô không ngờ lại dùng băng cầm máu viện ra cái cớ cao giọng như vậy.
- Cảm ơn ngài Âu vì sự nhắc nhở của anh ấy.
Tôi chắc chắn sẽ sống đúng với kỳ vọng của ngài ấy và cố gắng hết sức để làm tốt công việc của mình và duy trì hình ảnh cá nhân sạch sẽ và gọn gàng.
- Vậy thì tốt rồi! Tôi sẽ rời đi trước.
- Trời ạ, Diễm Tô, cô chỉ mới đến đây ngày đầu thôi mà đã sớm thay trưởng phòng Mã nhận chức như vậy thì quá tuyệt!
- Nếu sau này cô lãnh đạo cục thì thật tuyệt! Tôi đã chịu đựng đã đủ như vậy rồi.
Đáng đời lão phù thủy!
- Chủ tịch Âu luôn có tầm nhìn xa! Cô thích hợp với chức vụ trưởng phòng hơn Mã Vĩ Vĩ!