Cái gì?Âu lão gia sững sờ , lại nhìn Diễm Tô
- Có chút giống...
Thái độ của ông ấy không còn lạnh lùng như trước, ngược lại nghiêm túc hỏi:
- Cô thật sự là cháu gái của Khúc Hải Triều?
- Đúng vậy.
- Cô vừa nói rằng ông ấy đã chết? Có chuyện gì vậy? Tôi nhớ cơ thể ông ấy rất khỏe mạnh.
- Ông biết ông của Khúc Diễm Tô?
- Còn hơn thế nữa.
Đối với Khúc Hải Triều , ông cảm thấy thương cảm.
- Sau khi ông nội con thành lập tập đoàn Thâm Quyến , ông ấy chăm chỉ làm việc và tự mình làm mọi việc, sức khỏe tốt, ông ấy thường xuyên xã giao vì công việc và thức khuya ...!Về sau, danh tiếng của tập đoàn Thâm Quyến ngày càng nổi tiếng, nhưng thân thể của ông không được như ngày nào.
Sau đó ông không may bị bệnh và đã qua đời.
Diễm Tô nói điều này, nước mắt chảy trên khóe mắt và xúc động nói
- Ông không biết, ông của con thực sự là một người rất tốt, rất tốt...
- Tôi biết.
Thật bất ngờ, Âu lão gia nói:
- Ông ấy là một tài năng hiếm có.
Khi tôi còn trẻ, tôi đã gặp ông ấy.
Tôi đã rất ngạc nhiên về tài năng và khả năng của ông ấy.
Tôi ngưỡng mộ ông ấy vì cách cư xử.
Lúc này, đột nhiên lão gia tự hào nói
- Nhưng so về trình độ nước hoa, tôi vẫn nhỉnh hơn một chút.
Diễm Tô hơi kinh ngạc,
- Ông ơi, ông cũng nghiên cứu về nước hoa à?
- Đúng vậy, lĩnh vực nước hoa của tập đoàn Phong Thần đã thành hình ngay từ đầu.
Nó do tôi dẫn dắt vào thời điểm đó.
CG1, CG2, CG3 và CG4 đều do tôi nghiên cứu.
Chúng hiện là loại nước hoa tốt nhất trên thị trường.
- Ông đã giữ rất kín bí mật này, điều đó thực sự đáng ngạc nhiên.
Diễm Tô chắc chắn rằng ông già tóc bạc trước mặt cô là người sáng lập ra loại nước hoa CG.
- Chính ông nội cô mới thực sự che giấu điều đó.
Nhắc đến Khúc Hải Triều , Âu lão gia không thể không khen ngợi.
- Ông ấy là một người tài năng.
Nói cách khác, cô gái, cô đã lớn lên cùng ông nội của mình, cô có học được chút gì từ ông ấy không?
- Ông nội dạy con vẽ, làm thơ, chơi cờ và chơi piano từ khi con còn nhỏ.
- Cô có thể chơi cờ chứ?
- Vâng !
- Hai ván chứ?
- Dạ..
Hai người vui vẻ chơi ván này đến ván khác.
Âu lão gia cười đắc ý
- Những bước cuối cùng này không phải là phong cách của ông ấy!
- Đây là những gì con học được ở nước ngoài sau này.
- Nước ngoài?
- Con từng học Đại học nước hoa Kanai.
Sau bốn năm học chuyên ngành nước hoa, con gia nhập đội Chanel để học trong ba năm.
- Chanel chỉ tuyển sinh 30 sinh viên mỗi năm.
Ngay cả hoàng đế cũng không qua được cửa sau.
Cô gái, cô đã tự mình vượt qua kỳ thi ?
- Đúng.
- Vị trí nào trong bảng xếp hạng?
- Một.
Âu lão gia thốt lên,
- Cô gái à, cô làm ông lão này rất ngạc nhiên.
Cô phải biết rằng tỉ lệ nhập học của trường này rất thấp, và không dễ được nhận vào.
Được ghi nhận với số điểm đầu tiên! Đúng là bất ngờ lớn!
- Nước hoa của Chanel luôn nổi tiếng trên toàn thế giới.
Đội ngũ làm nước hoa của họ rất giỏi.
Cô có thể học hỏi họ không? Có điều gì cô đặc biệt thu hút họ không?
- Họ đang làm nước hoa vì họ thiếu hương, mùi nó luôn luôn trông không đạt yêu cầu, và con đã phát hiện một loại rất thích hợp!
- Loại nào thế?
- Clive Christian*!
Diễm Tô nói một cách chuyên nghiệp,
- Clive Christian là loại nước hoa kết hợp giữa mùi hương và cách thiết kế là hoàn hảo nhất! *Với quá trình sản xuất đặc biệt, hương liệu được làm từ cây ngọc lan trồng ở Madagascar, cây irit, nhựa cây tự nhiên, gỗ đàn hương và mùi cam chanh.
Bản thân chai nước hoa được làm từ pha lê Baccarat.
Nắp chai là một hột xoàn kim cương lấp lánh 5 carat trắng, trang điểm quanh cổ chai là sợi dây vàng 18 carat Không có một loại nào có thể sánh được !
"..."
Âu lão gia không ngờ cô lại chuyên nghiệp như vậy, một lần nữa nhìn cô đầy ngưỡng mộ.
- Con nghe Âu Thần nói rằng ông thích chơi cờ, đặc biệt là cờ vây.
Đây là món quà sinh nhật mà ông đã tặng cho con khi tôi 18 tuổi.
Bây giờ con tặng lại cho ông
Âu lão gia kinh ngạc mở hộp quà ra, thấy một bộ quân cờ và bàn cờ đắt tiền nằm bên trong, tất cả đều được chạm khắc trên ngọc bích thượng hạng, thoạt nhìn là một bộ sưu tập.
- Làm thế nào có thể làm việc này!
- Ông con đã từng nói rằng một mảnh cờ vua phải đáp ứng đúng người để tận dụng tối đa của nó.
Người chơi hiểu những niềm vui, và người quan sát rất thích nó.
Những người am hiểu thậm chí còn hiếm hơn.
Cờ vua sẽ tạo ra sự đồng cảm và thông cảm.
Ông ơi, ông là loại người mà ông con tìm kiếm!
Diễm Tô lại hào phóng đưa hộp quà ra
- Vừa rồi con đã đấu với ông và kỹ năng đánh cờ của ông khiến con không muốn đi.
Bộ cờ vây này bây giờ sẽ thuộc về ông.
Ông hiểu nó hơn con và yêu nó hơn.
Âu Thần bước vào sau cuộc gọi và nhìn thấy ông nội và Diễm Tô đang nói và cười, là hơi ngạc nhiên.
- Mọi người đang nói chuyện gì vậy?
- Âu Thần , hôm nay con mang đến cho ông một cô cháu dâu ngoài dự kiến, ông rất hài lòng.
Âu lão gia cảm kích nói,
- Đây là một cô gái tốt hiếm có, con phải chăm sóc nó thật tốt.
"...!"
Âu Thần nhìn ông nội mình mà không khỏi bối rối, Diễm Tô cười cười, không nói gì.
Âu lão gia nhẹ nhàng vuốt ve quân cờ trong hộp quà, cảm nhận được ánh sáng chói lòa, nói
- Cảm ơn cờ vây của con!
- Không có gì!
Diễm Tô cười nhẹ,
- Ông vui thì con mừng rời.
Ông nội con trên trời cũng sẽ mãn nguyện khi tìm được một người hiểu nó hơn ông con.
Âu lão gia vui vẻ chơi một lúc, vui vẻ nói:
- Lão bà, chuẩn bị đi, chúng ta chuẩn bị xuất viện!
- Bây giờ?
- Bây giờ!
Giọng điệu của Âu lão gia có chút hưng phấn,
- Nhà họ Âu còn tổ chức đám cưới cho cháu trai! Tôi còn phải mời cháu ấy ăn cơm.
- Ông...ông làm sao vậy...
Lão thái thái kinh ngạc,
- Muốn mời cháu dâu ăn tối?
- Nếu không?
Kể từ sau khi bị tai nạn, đã rất lâu lão thái thái không thấy ông ấy cười
- Nhìn ông , tôi rất vui, tôi sẽ lấy bộ đồ cho ông!
Tại nhà hàng
Bốn người đã đặt chỗ trong một nhà hàng cao cấp nhìn ra đại dương, trong bữa ăn, Âu lão gia thúc giục và nhắc nhở Âu Thần
- Con phải đối xử tốt với Diễm Tô và trân trọng duyên phận giữa hai đứa!
- Nếu sau này ông có một cháu gái như cháu đây thì thật tuyệt! Khi nào rảnh thì cháu cứ tới gặp ông để cùng chơi hai ván cờ.
Cháu có đến không?
...
Diễm Tô đặt đũa xuống và mỉm cười lịch sự
- Tất nhiên là cháu sẽ đến gặp ông nội.
Âu Thần và cháu sẽ đến đi cùng với ông và bà nếu không bận chuyện gì khác.
- Cháu dâu ngoan!
Âu lão gia nhìn cô hài lòng.
......
Sau bữa ăn, người phục vụ bước tới thanh toán hóa đơn,
- Đây có phải là phòng do ông Tạ đặt? Tổng cộng là 7734 tệ.
Âu lão gia vừa định lấy ví ra, Âu Thần lập tức đứng lên, vội vàng đưa một tấm thẻ cho Âu lão gia vội vàng nói:
- Bữa này cháu nên là người trả tiền!
- Cô ấy cũng là cháu dâu của tôi, lần đầu tiên gặp mặt nên để ông trả!
Không nói không rằng Âu Thần vô tình đẩy tấm thẻ lên, ánh mắt ra hiệu cho người phục vụ ra ngoài tính tiền, người phục vụ bị khí tức của hắn ta làm cho choáng váng, thậm chí hắn ta còn không nghe lời của ông nội, lập tức rút lui.
- Ông đừng nhìn cô ấy nữa, cô ấy chuẩn bị rời đi.
Âu Thần nhẹ giọng nhắc nhở.
- Đi? Tại sao, cháu dâu không đi cùng ông trở lại bệnh viện?
Giọng điệu của Âu lão gia rõ ràng là thất vọng.Diễm Tô từ nãy đến giờ đều im lặng, đến lúc này mới thận trọng hỏi:
- Cháu mới để ý người phục vụ gọi ông là ông Tạ, tại sao họ không gọi ông là ông Âu?